Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 154: Thẩm vấn liên tiếp (2)




Tám giờ tối, sau 11 giờ liên tục thẩm vấn, tổ trưởng tổ thẩm vấn Hùng Vĩ Tùng đi vào phòng, cười nhạt:

- Bây giờ hãy kể lại lần đầu cậu theo Từ Hải Sinh đi gặp Trương Bảo Nguyên ra sao?

Trương Thắng lờ đờ ngẩng đầu lên, y từng làm việc liên tục 2 ngày không ngủ, nhưng cũng không mệt mỏi như thế này.

- Sao thế, mệt à?

Giọng Trương Thắng thều thào, khàn đặc:

- Cho tôi nghỉ một chút được không?

- Được, Tiểu Chu, cho y đứng dậy, làm động tác đứng lên ngồi xuống 50 lần, gập lưng 50 lần cho thoải mái, ngồi nhiều cũng không tốt, không có lợi cho máu lưu thông.

- Anh cảnh sát, tôi... Á...

Bắp chân bị trúng một gậy cao su, như bị điện giật, Trương Thắng co giật đứng dậy, bị ép buộc phải làm mấy động tác kia.

11 giờ tối, đội thẩm vấn thứ hai tới, tổ trưởng Dương Thành Cương đi vào liên tục ra câu hỏi, Trương Thắng trả lời không rõ là cho y đi làm động tác thể dục tỉnh táo.

5 giờ sáng... Lại tới lượt tổ thẩm vấn thứ ba, hai mắt Trương Thắng đỏ kè, y không còn sức nói nhiều nữa, chỉ biết lắc đầu nói không biết, không làm, nói không rõ bị ấn mặt vào chậu nước đá. 9 giờ sáng, tổ thẩm vấn thứ nhất thay thế, Trương Thắng bị bắt đứng lên trả lời câu hỏi.

Một giờ chiều, tổ thẩm vấn thứ hai từ chối yêu cầu được uống nước của Trương Thắng, y đã hơn một ngày không ăn uống rồi, còn phải làm động tác đứng lên ngồi xuống, chống đẩy, chân tay sưng vù tê dại.

Thư ký Lô ăn no uống say tới phòng thẩm vấn, chỉ nghe thấy tiếng thều thào "không biết..." như hết hơi của Trương Thắng, mất kiên nhẫn xoay bút máy vù vù, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Đội trưởng Lưu cũng không được thản nhiên như hôm qua nữa:

- Trương Thắng, đừng mang tâm lý cầu may nữa, cậu không thể chống lại cỗ máy chuyên chính quốc gia đâu, cho cậu biết, vấn đề của cậu không chỉ là với công ty tài chính Bảo Nguyên, cậu có quan hệ thân thiết với Trương Nhị Đản, không tránh khỏi can hệ đâu.

- Trương Nhị Đản hết đời rồi, ông ta cưỡng dâm trẻ em, trốn lậu thuế, kinh doanh phi pháp, hối lộ, cố ý gây tổn hại tới thân thể người khác, tội ác gây nguy hiểm cho xã hội. Nếu tra ra cậu câu kết với ông ta, phán 10 năm chưa đủ...

Trương Thắng liếm cánh môi nứt nẻ:

- Bảo Nguyên... có rất nhiều vấn đề... lớn nhất là tạo thành chấn động xã hội... hàng ngàn công nhân mất việc, kéo theo... gia đình, người già, trẻ nhỏ chịu hậu quả... Vì thế dù các anh ở phe nào... hỗn loạn, không phải mục đích... loạn, chỉ là thủ đoạn...

Lão Khương nhíu mày:

- Đội trưởng, xem ra tinh thần y đã thác loạn, nói linh tinh rồi.

Thư ky Lô nhíu mày suỵt khẽ.

Trương Thắng mắt như nhìn vào hư vô, giọng rất giống người điên lảm nhảm:

- Khi kết thúc.... loạn nếu không khống chế được... tuy có thể thừa nước đục thả câu... Nhưng loạn, phải được tiết chế... Nếu không, kẻ gây loạn... gặp quả báo...

Lô thư ký bóp chặt bút trong tay, Trương Thắng không điên, y nói trúng vấn đề bọn họ đang đau đầu, cái khác chưa nói, tập đoàn Bảo Nguyên huy động vốn, có nhiều cơ quan sự nghiệp nhà nước tham gia, nhiều đơn vị giờ nháo nhào, không ai yên tâm làm việc.

Trước khi bắt Trương Nhị Đản, bọn họ đã dự tính tới hậu quả này rồi, nhưng mọi thứ phát triển quá nhanh quá dữ dội vượt tầm kiểm soát, đó là vì bọn họ không biết có một tên què, một kẻ họ hàng xa của Trương Nhị Đản, một kẻ hại người không cần lợi mình muốn mọi việc càng loạn càng ầm ĩ càng tốt, hắn là nhân vật quá nhỏ bé trong cuộc tranh đấu này, và không ai để ý.

- Tôi chỉ là con... chim nhỏ... vô dụng, thả tôi ra... Tôi mệt... Tôi muốn ngủ... uống nước... Á...

Gót chân Trương Thắng bị chích một cái, không rõ dùng cái gì, không thấy vết thương, nhưng đau kinh khủng làm y tỉnh ngay, cơn buồn ngủ xua tan, nghiến răng nói theo phản xạ:

- Tôi không biết gì hết.

Đội trưởng Lưu cũng nghiến răng ken két:

- Tiếp tục thẩm vấn, không tin y rèn bằng kim cương, chưa nhận tội, đừng hòng được nghỉ.

Sáu giờ tối, Trương Thắng bị trói quặt tay ra sau, hai chân quỳ trên ghế trả lời... Mười một giờ tối, đứng tấn trả lời.... Trưa ngày thứ ba, sau hơn 60 giờ liên tục thẩm vấn không ngủ nghỉ, sức khỏe y cực kỳ yếu ớt, nhưng y ương bướng tới mức khiến người ta nổi điên, một mực đáp " không phải..", " không biết...", " tôi không làm", bất kể hỏi gì y cũng chỉ lảm nhảm mấy câu đó, lúc miễn cưỡng bị hình phạt làm tỉnh táo hơn thì nói " Từ Hải Sinh biết rõ nhất", " Sở Văn Lâu bịa đặt báo thù.."... Hoàn toàn là câu trả lời máy móc, không hề qua đầu óc.

Lại thêm mấy tiếng nữa, Trương Thắng gần như đã tới cực hạn sức chịu đựng rồi, lúc y lẩm bẩm "cho tôi ngủ, bảo tôi làm gì cũng được...", khiến người tham gia thẩm vấn vui mừng, chưa bao giờ một giấc ngủ lại có cám dỗ lớn như thế, y sẵn sàng bất chấp tất cả để được sự hưởng thụ sa xỉ đó... Nhưng mỗi khi bị làm tỉnh táo để khai nhận, y lại ương bướng nói không biết, rồi kiệt quệ lại cầu xin... Lặp đi lặp lại như vậy, đến đám cảnh sát tham gia thẩm vấn không còn ai đủ bình tĩnh nữa...

****

Tần Nhược Nam áp giải tội phạm từ huyện Thanh Lô về, đưa tới trại tạm giam đợi thẩm vấn, bàn giao xong, liền hỏi giám đốc Lương của trại giam, tìm hiểu tình hình thẩm vấn Trương Thắng.

- Tên nhãi đó trông da trắng thịt mềm vậy là cứng đầu có hạng, thẩm vấn liên tục ba ngày không chịu khai, tôi vừa mới tới xem qua, dùng cả diêm chống mí mắt y không cho ngủ mà vẫn không ăn thua.

Tần Nhược Nam thất thanh:

- Dùng diêm chống mí mắt?

Giám đốc Lương lấy làm lạ:

- Cô không biết sao, y ba ngày không ngủ, tinh lực kiệt quệ rồi, chắc không còn cầm...

Ông ta còn chưa nói hết Tần Nhược Nam đã chạy mất.

- Đội trưởng.

Tần Nhược Nam thở hồng hộc chạy vào phòng thẩm vấn, thấy Trương Thắng hai mắt thất thần, má hõm sâu, lòng đột nhiên đau xót:

- Tiểu Nam về rồi hả?

Đội trưởng Lưu đi ra đón, hắn luôn thích Tần Nhược Nam, nhiều lần bày tỏ, nhưng cô gái này vờ không biết, vì thân thế cô không nhỏ, nên không dám giở thủ đoạn cưỡng ép, hết sức ân cần chiếu cố, mong một ngày khiến giai nhân xiêu lòng:

- Vâng, tôi đã đưa mấy kẻ kia về....

Tần Nhược Nam báo cáo công tác qua loa, sau đó chất vấn:

- Đội trưởng, sao chúng ta có thể dùng cách này, thế có khác gì..

Đội Trưởng Lưu đang nhận áp lực rất lớn phải bắt Trương Thắng khai nhận, phất tay:

- Luật pháp có chỗ nào quy định không được thẩm vấn liên tục? Chúng ta hi sinh thời gian cá nhân, công tác ngày đêm, chẳng lẽ là sai lầm? Được rồi, cô không cần quan tâm vụ án này nữa, về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi.

- Đội trưởng, bây giờ người ta không chịu nổi khai bừa nhận bậy liệu có phải là sự thực không?

Tần Nhược Nam hạ giọng xuống, nói như thể lo lắng cho đội trưởng Lưu:

- Họ Lô kia nóng lòng muốn khẩu cung, nhưng người sau lưng hắn chưa chắc lên được cái ghế đó, chẳng may sự việc không như ý, nghi phạm phản cung, đối phương tóm lấy sơ hở, lúc đó ai bị đẩy ra chịu tội? Họ Lô hay là anh?

Thấy hắn dao động, Tần Nhược Nam thừa cơ nói thêm:

- Ba ngày không uống nước gây nguy hiểm cực lớn tới tính mạng con người, để tôi cho anh ta chút nước, đội trưởng suy nghĩ đi.

Nói xong đi về phía Trương Thắng.

Đội trưởng Lưu bị thái độ của Trương Thắng kích thích suýt mất lý trí, tính toán một phen tới bên cạnh thư ký Lô:

- Y sắp không chịu nổi rồi, tiếp tục rất dễ xảy ra chuyện, thế thì phiền toái to, phải cho y nghỉ một chút.

- Hồ đồ, chúng ta tốn ba ngày là đợi giây phút y không chịu nổi mà khai, sao có thể đẻ thất bại trong gang tấc. Anh thả y về, lần sau y còn chẳng càng quá hơn?

Đội trưởng Lưu gật đầu, song lòng bắt đầu tính toán riêng.