Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 122: Tâm bệnh khó chữa




Sáng ngày hôm sau trong văn phòng làm việc của tổng giám đốc Cty tài chính Bảo Nguyên, Chung Tình đưa một bản danh sách cho Trương Thắng, trình bày:

- Đây là danh sách khách hàng đã đặt cọc chợ thủy sản, tôi theo ý kiến của giám đốc, giá điều chỉnh hạ thêm 5000, trong vòng một năm chúng ta sẽ không thể kiếm được tiền, thậm chí còn lỗ, có điều số khách hàng tăng lên 5% rồi, hiệu quả thấy rõ rệt.

Trên bàn tài liệu đặt khắp nơi, hết sức bừa bộn, chén trà bị đẩy ra tận góc ngoài cùng không cẩn thận một chút thôi là rơi vỡ tan ngay, gạt tàn bị tài liệu chôn vùi bên dưới Trương Thắng không nhớ vẫn búng tàn thuốc lên trên tài liệu, Chung Tình chỉ biết lắc đầu, đi dọn dẹp cốc trà, gạt tàn, sắp xếp lại tài liệu.

Trương Thắng vừa lật xem danh sách vừa nói:

- Chúng ta cần chính là hiệu quả này, không thể chỉ biết nhìn vào tổn thất bề ngoài được, họ vào chợ của chúng ta, là giúp chúng ta quảng cáo vô hình, đây cũng tính vào lợi ích của chúng ta, ha ha, bọn họ chỉ ký hợp đồng một năm sao? Được, để một năm nữa rồi xem, tôi sẽ lấy lại gấp bội từ họ.

Chung Tình lườm y cười:

- Giám đốc ngày càng giống gian thương.

- Vô thương bất gian, mà chị nói thế cũng không đúng, cái này gọi là ai cũng có ích lợi riêng.

Trương Thắng hít hít, ngửi thấy mùi thơm nhạt, Chung Tình đang dọn dẹp bàn nên đứng rất gần, một chiếc sơ mi nữ màu xanh nhạt thắt nơ thả trước ngực đơn giản nhưng làm nổi bật phong cách nữ tính, chất liệu nhẹ mềm, cùng động tác của cô, lập lờ nổi bầu ngực tròn cao vút bên trong. Khung cảnh này giống hệt trước kia khi Chung Tình vẫn làm thư ký cho Trương Thắng, chỉ khác một điều khi ấy cả hai vẫn khá gượng gạo với nhau, bây giờ dù Trương Thắng hay Chung Tình đều thích kích thích mập mờ giữa họ, cảm giác giống nam nữ vụng trộm vậy, nhưng chỉ dừng ở đó, không ai trong số họ có ý định tiến thêm một bước.

Lại là áo lót đen, sao chị ấy thích dùng màu này thế, Trương Thắng thầm nghĩ, nói:

- Áo của chị rất đẹp, của thương hiệu nào thế?

- Cậu nhìn nhầm rồi, hàng mua ở chợ đấy, 40 đồng thôi.

- À, không thể trách tôi, vóc dáng chị mặc cái gì cũng đẹp, tất nhiên nâng giá trị cái áo lên.

Trương Thắng nói thế, có cớ đường hoàng nhìn ngắm thân hình Chung Tình:

Chung Tình cũng không ngại, so với những chuyện bọn họ từng trải qua, thế này có là gì.

- Khi nào rảnh chị dẫn Tiểu Lộ đi mua ít quần áo nhé, cô ấy giống tôi, không am hiểu chuyện ăn mặc lắm, quanh đi quẩn lại chỉ có vài kiểu.

- Áo này rẻ lắm, không hợp với Tiểu Lộ đâu, cô ấy sắp làm phu nhân tổng giám đốc mà.

- Cô ấy nghĩ được vậy đã tốt, tôi muốn mua quần áo đắt tiền, cô ấy cũng chẳng chịu.

Trương Thắng cười khổ, lười biếng ngả người dựa vào ghế, kể Chung Tình thuận tiện dọn dẹp bàn cho mình, đây là thói quen từ trước, nghe thấy tiếng gõ cửa, thuận miệng nói:

- Vào đi.

Không ngờ người đẩy cửa đi vào là Tiểu Lộ, Chung Tình vội đứng thẳng dậy, tuy vừa rồi không có gì, nhưng hai người đứng quá gần nhau, trông không hề giống đang bàn bạc công việc:

- Tiểu Lộ tới rồi.

- Giám đốc Chung, tôi... tới đưa báo cáo tài vụ tháng này cho tổng giám đốc.

- Vậy mọi người bàn việc, tôi ra ngoài.

Chung Tình gật đầu với Trương Thắng rồi ra ngoài, thuận tay khép cửa lại.

- Đây là báo cáo tài vụ tháng.

Mặt Tiểu Lộ hơi lạnh, hoàn toàn mang giọng điệu công việc:

- Từ Hải Sinh vay quá nhiều tiền, anh nên chú ý hơn.

Trương Thắng xem báo cáo nhíu mày:

- Không phải anh ấy vẫn trả tiền đúng hạn sao?

- Vấn đề là lượng tiền vay ngày càng lớn, kỳ hạn ngày càng dài, đây là điều nguy hiểm.

Trương Thắng bất lực day trán:

- Vậy em nói anh phải làm sao đây, anh ấy là ân nhân nâng đỡ anh, là cổ đông lớn nhất của công ty, còn lấy hết cổ phần ra thế chấp, lần nào cũng trả lãi đúng hạn, còn chưa được sao? Sự đời là ân tình qua lại, anh không thể quá đáng.

Tiểu Lộ thở dài:

- Thế nên mới nói làm ăn với người quen, thân thích, bằng hữu là đau đầu nhất, công tư phân mình thì tổn thương tình cảm, nhắm mắt cho qua thì tổn hại lợi ích. Dù sao em cũng thấy không được thỏa đáng lắm, anh cẩn thận đấy.

- Ừ, anh biết rồi.

Trương Thắng ngẩng đầu lên thấy cửa văn phòng đã đóng, bất thình lình đưa tay ra kéo Tiếu Lộ một cái, Tiểu Lộ bất ngờ chỉ kịp kêu một tiếng, đứng không vững ngã xuống, Trương Thắng đẩy ghế ra sau nhường không gian, vừa vặn để Tiểu Lộ ngồi lên đùi mình, cười vui vẻ:

- Vợ anh à, khi không có ai thì không cần bày ra bộ mặt công việc như thế, nào, ngồi lên đủi chồng đi, công ty nhà ta nhỏ, kinh phí eo hẹp, có mỗi một cái ghế thôi, dùng chung vậy.

Tiểu Lộ muốn nghiêm mặt ngăn Trương Thắng làm bừa, cuối cùng không nhịn được cười, vừa rồi nhìn thấy cảnh kia, trong lòng cô không vui, không phải hai người đó làm gì, mà họ quá thoải mái, quá tự nhiên bên nhau, đó mới là vấn đề, đó phải là quyền lợi của riêng cô mới đúng, thậm chí Trương Thắng còn không nhận ra, coi là hiển nhiên. Cô biết mình nên nói, nên giận, nhưng Trương Thắng trêu một cái, cô lại cười, Tiểu Lộ giận bản thân vô dụng, quẫy mình:

- Mau buống em ra, bị người ta nhìn thấy thì thành ra cái gì nữa.

Phản đối không ăn thua, cũng may Trương Thắng còn biết chừng mực, chỉ ôm thôi không làm gì khác, yên tĩnh lại, nói:

- Tối nay anh cùng em tới nhà mới nhé, tối nay em không đi học, muốn tranh thủ dọn dẹp nhà một chút.

- Tối nay? Tối nay thì không được rồi, anh mời cơm La Đại Pháo.

- Là ai?

- Ông ấy là hộ kinh doanh lớn của chợ kinh doanh hải sản Thịnh Hâm, ông ta ở đó rất có tiếng tăm, nếu mời được ông ta tới, sẽ dẫn theo một nhóm thương hộ vừa và nhỏ. Đây là khách sộp do chị Chung liên hệ được, quen thuộc với cả Lý Nhĩ và Tiêu Tử, anh còn mời cả họ làm khách nữa.

Nghe thấy là khách do Chung Tình liên hệ, Tiểu Lộ biết Chung Tình sẽ đi, nếu là trước kia cô không để ý, nhưng lúc này lòng cô có nghi ngờ, giống như vết nứt trên quả trứng gà, càng lúc càng lớn.

Chung Tình quá quan tâm tới Trương Thắng, lời Quách Y Tinh không phải nói đùa, cảnh vừa rồi càng khiến cô hoài nghi họ có cảm tình không muốn khác biết.

Cuối cùng Tiểu Lộ cũng không kìm được nói ra, mắt căng thẳng nhìn phản ứng của y:

- Thắng, chị Chung rất đẹp, anh... anh có thích chị ấy không?

Trương Thắng ngẩn người, sau đó cười phá lên:

- Ha ha ha, làm sao có thể...

- Thật sự không có?

Đùa! Đương nhiên là không, có cũng phải nói không, chuyện này đánh chết cũng không nhận, hơn nữa không thể có chút mảy may do dự nào, Trương Thắng nói chém đinh chặt sắt:

- Không, đương nhiên là không, em đó, suốt ngày thích nghĩ linh tinh, có phải ai nói bậy gì không?

Tiểu Lộ cắn môi, đôi mắt to đen láy cũng phát sáng, Trương Thắng không né tránh mắt cô, rất lâu sau Tiểu Lộ mới mỉm cười:

- Tin anh, vậy anh cứ đi, một mình em dọn nhà.

Trương Thắng thầm thở phào:

- Ừm, anh an bài một chút, tối phái người đưa em đi.

- Em về phòng, anh làm việc đi.

- Ừm Tiểu Lộ, đừng nghe người ta nói sằng nói bậy, em phải tin anh, anh đảm bảo, cả đời này anh cam tâm tình nguyện làm đống phân trâu cho bông hoa tươi em.

Tiểu Lộ phì cười xoay người chạy ra ngoài, vẫy tay trên không coi như chào hỏi.

Cửa phòng đóng lại, nụ cười trên miệng Tiểu Lộ lập tức biến mất, Trương Thắng cho rằng mình làm rất tốt, nhưng làm sao qua mắt được Tiểu Lộ thông minh, y phủ nhận quá nhanh, không chút do dự, mà không hề có chút ngạc nhiên bất ngờ, trong thâm tâm, cô đã tự có câu trả lời....