Cao Thủ Hồi Sinh

Chương 22: 22: Cô Ấy Đang Định Mua Cho Mình Sao




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Cái gì? Bác sĩ phẫu thuật chính không phải là viện trưởng sao? Ngoài viện trưởng ra thì còn có bác sĩ nào khác ở Yến Kinh có tư cách để nhiều bác sĩ đầu ngành phải đến giúp để chuẩn bị cho chi tiết ca mổ đây, thậm chí còn làm trợ lý cho nữa chứ?"
"Không, nhưng...!ai nói với anh nhất định phải là bác sĩ ở thành phố Yến Kinh chứ? Có thể là sếp lớn đến từ thành phố khác, xem ra bản kế hoạch phẫu thuật này có vẻ khá dày đó, rốt cuộc là muốn làm phẫu thuật gì đây?”
Mọi người vừa nói vừa lần lượt mở bản kế hoạch chi tiết trên tay ra, sau đó đột nhiên kêu lên.

"Ôi trời? Cuộc phẫu thuật này..."
"Đệt? Điên à? Cuộc phẫu thuật này bộ muốn...!làm xương sườn nhân tạo à?"
"Nâng lồng ngực? Ngăn không cho ép tim? Đây đều là...!cái lý luận ảo ma gì vậy?"
"Không! Về mặt lý thuyết là có thể! Chỉ là nó cực kỳ khó đạt được! Ngoài việc yêu cầu khả năng kiểm soát cực kỳ cao trong quá trình thực hiện thì cũng cần phải có tâm lý vô cùng vững".

"Phạm vi của ca phẫu thuật...!gần như là toàn bộ phần bên trái của lồng ngực, điều này hoàn toàn như việc đang mổ xẻ một con người, yếu tố rủi ro của ca mổ này cũng sẽ...!cực kỳ cao!”
"Điên à? Bác sĩ phẫu thuật chính bị điên à? Đây là loại phẫu thuật quái quỷ gì chứ!"
"Đó là một cuộc phẫu thuật viển vông à....”
Trong khi mọi người đều đang cảm thán thì Lâm Tuấn đang ngồi trên xe buýt ở cách đó vài kilomet cũng bắt đầu hắt hơi mấy cái.


"Ai nhớ mình vậy nhỉ?"
Lâm Tuấn vừa nghĩ vừa thản nhiên nhìn ra ngoài xe, bỗng anh chợt nhìn thấy có một bóng người quen thuộc trên đường, đó là ...!
Đường Tịnh Nghi!
Lâm Tuấn sao có thể ngờ được anh lại gặp Đường Tịnh Nghi trên con đường xa hoa này.

Cũng may thị lực của Lâm Tuấn mười trên mười nên mới có thể nhìn thấy bóng dáng của Đường Tịnh Nghi giữa đám đông khi anh đi trên con phố xa hoa này.

Đường Tịnh Nghi lúc này rõ ràng chưa nhận ra Lâm Tuấn đang ở trên xe bus, cô đeo chiếc túi xách hàng hiệu, thất thần bước đi trên con phố.

Cũng không hiểu anh nghĩ gì mà khi nhìn thấy Đường Tịnh Nghi, đột nhiên anh cứ như bị quỷ sai khiến mà xuống trạm xe bus gần nhất, sau đó quay đầu đi theo sau Đường Tịnh Nghi đang đi dạo lòng vòng trên con phố xa hoa này.

Anh nhìn bóng dáng cô từ xa, trong lòng không khỏi nghi ngờ.


"Chẳng phải dạo gần đây công ty bận lắm sao? Cô ấy đến đây làm gì?"
"À mà...!mình âm thầm đi theo Đường Tịnh Nghi thế này trông chẳng khác gì tên biến thái..."
"Hay là...!chạy ra chào hỏi một câu?"
Sau khi do dự một hồi, Lâm Tuấn cuối cùng cũng quyết định không theo đuôi cô ấy như thiếu nữ mê trai nữa, mà đường đường chính chính chạy qua chào hỏi cô, sau đó tiếp tục làm chuyện của mình.

Tuy nhiên ai ngờ Lâm Tuấn còn chưa đi qua, Đường Tịnh Nghi đang đi lòng vòng trên con phố hoa lệ bỗng rẽ vào trung tâm thương mại, đợi đến khi Lâm Tuấn đi theo mới phát hiện ra cô ấy đang đi dạo trong khu đồ cho nam.

Cái này khiến Lâm Tuấn không khỏi sững sờ, trong lòng lại cảm thấy nghi ngờ.

"Đồ nam? Đường Tịnh Nghi đang định mua quần áo nam à?"
Lâm Tuấn cảm thấy không có cô gái nào không thích dạo phố, cho dù là cô cả nhà họ Đường - Đường Tịnh Nghi cũng vậy, nhưng Lâm Tuấn cũng tin phụ nữ khi đi mua sắm thường thích đi dạo ở những cửa tiệm đồ nữ hoặc cửa hàng trang sức có vòng tay nhẫn vân vân, trong trường hợp chưa có chồng hay bạn trai thì con gái thường ít khi đi dạo ở người cửa hàng đồ nam.

Tuy nhiên Đường Tịnh Nghi lúc này lại đi dạo trong cửa hàng đồ nam, hơn nữa dáng vẻ chăm chú kia dường như không giống đang tùy ý xem mà như định mua mấy bộ đồ nam vậy.

.