Cao Thủ Hồi Sinh

Chương 20: 20: Chưa Kịp Xúc Động






Chủ tịch thành phố định bảo người đi đón Lâm Tuấn đến bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh, nhưng mà anh thấy vẫn còn sớm nên không làm phiền chủ tịch nữa, bèn một mình đến địa điểm họp.

Điều nực cười đó là, con rể nhà họ Đường như Lâm Tuấn ở nhà họ Đường lâu như vậy rồi mà vẫn không có xe riêng, vậy nên nếu muốn ra ngoài thì anh chỉ có thể dựa vào...!
Xe hai cẳng và phương tiện giao thông công cộng mà thôi.

Nhà họ Đường cũng không phải không có tài xế riêng, nhưng mà chủ nhân cơ thể của Lâm Tuấn sau khi đến nhà họ Đường chưa từng rời đi, càng không biết cách liên hệ với tài xế riêng, vậy nên bây giờ Lâm Tuấn cũng không biết liên hệ thế nào, đành phải tự dựa vào sức của mình để đến bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh.

Bước ra khỏi căn phòng tối om, hít thở bầu không khí trong lành mà đã lâu không được tận hưởng, tâm trạng của Lâm Tuấn bỗng trở nên vui vẻ hơn.

Dạo gần đây, địa vị của anh ở nhà họ Đường đã có sự thay đổi rõ rệt, mẹ vợ Phác Nguyệt Phân và cô em vợ Đường Tịnh Liên vẫn đối xử với anh chẳng ra gì, nhưng thái độ của bố Đường đối với anh lại thay đổi hoàn toàn.

Trước đây đối với bố Đường mà nói Lâm Tuấn chỉ là một con người không quan trọng trong nhà, nhưng bây giờ ông ấy đã công nhận người con rể này rồi, đã xem anh là một thành viên trong nhà.


Quãng thời gian qua ngày nào cũng trò chuyện với bố Đường, phong thái cùng với kiến thức y học uyên thâm mà Lâm Tuấn thể hiện đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của bố Đường dành cho anh, nụ cười rạng rỡ của ông ấy mỗi khi gặp anh có thể rõ ràng nhận ra.

Bây giờ bố Đường đã thực sự công nhận người con rể này rồi.

Vậy nên cách hai ba ngày bố Đường lại gọi điện cho Đường Tịnh Nghi bảo cô về nhà, để cô và Lâm Tuấn tiếp xúc với nhau nhiều hơn.

Nhưng đáng tiếc là...!
Cho dù trở về nhà, Đường Tịnh Nghi cũng cố gắng tránh chạm mặt Lâm Tuấn, lần này không phải cảm giác nữa, anh đã nhận thức được cô ấy đang cố ý trốn tránh anh.

“Đường Tịnh Nghi...”
Dạo bước trên con phố nhộn nhịp, Lâm Tuấn chậm rãi hít thở sâu.


“Một ngày nào đó anh sẽ khiến em thật lòng chấp nhận anh, hơn nữa anh tin ngày đó không còn xa đâu...”
“Ây ây! Bác tài, đợi đã, tôi vẫn chưa lên xe mà!”
Chưa kịp xúc động, Lâm Tuấn vội chạy đuổi theo chiếc xe bus đang sắp lăn bánh cách đó không xa...!
Trong phòng họp bệnh viện Nhân Dân số một ở thành phố Yến Kinh.

Có chục người trung niên ngoài bốn mươi mặc áo blu trắng đang ngồi trong phòng.

Có cả bác sĩ nam và nữ, một số là bác sĩ của bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh, còn lại là bác sĩ đến từ các bệnh viện khác, bọn họ đều đến có mục đích.

Nhưng dù ở độ tuổi nào hay đến từ đâu, chỉ có một điều duy nhất là không thể chối cãi, đó chính là—
Những bác sĩ mặc áo blu trắng này chắc chắn đều là bác sĩ giỏi nhất của mỗi bệnh viện, hay nói cách khác, những người đang ngồi trong phòng họp lúc này chính là đại diện cho những bác sĩ ưu tú nhất ở thành phố Yến Kinh, một thành phố hàng đầu về y học.

Thứ duy nhất có thể tập trung bọn họ lại với nhau chỉ có thể là hội nghị cấp cao như Hội nghị thượng đỉnh về giao lưu y học cấp quốc gia, hoặc hội nghị có sự tham gia của những người cực kỳ quan trọng, nếu tụ tập bình thường mà muốn mời nhiều bác sĩ đầu ngành như vậy, cho dù có thể mời bất kỳ một người trong số họ thì đều có thể nói là vô cùng có thể diện.