Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 864




Chương 864

“Qua nhiều đời như vậy, cho đến hôm nay, mới thám hiểm ra một phần tư địa đồ, có đáng không?”

“Không có gì đáng với không đáng, đi đến đâu mà không phải sống? Có suy nghĩ như vậy, cũng còn tốt hơn không có. Hơn nữa, bản đồ này, cũng không phải hôm nay mới hoàn thành, thời ông nội tôi đã như vậy rồi, từ ông nội tôi đến tôi, gần như chưa từng thay đổi”.

“Tại sao?”

“Không vào được nữa!”, cụ Nham Sơn dùng tẩu thuốc gõ nhẹ lên chính giữa bản đồ, tận cuối đường mờ mờ đó: “Ở đó là cấm địa của đầm hoang!”

“Cấm địa?”

Nham Sơn gật đầu: “Con người không vào được, cậu nhìn thấy ngọn núi đó, con sông đó, nhưng vừa lại gần thì tất cả biến đổi, núi mất, sông cũng không còn, bầu trời mất, mặt trời mất, tất cả đều mất! Hồi tôi còn trẻ cũng không tin, đến đó một lần, bị lạc đường, còn gặp phải yêu quái, cũng may tôi mệnh lớn, gặp được tiên nữ, nếu không, cái mạng của tôi phải nộp ở đó rồi”.

Sau đó, Lam Nham Sơn thao thao bất tuyệt kể chuyện ông ta gặp yêu quái trong đầm hoang, chiến đấu anh dũng với yêu quái thế nào, gặp được tiên nữ thế nào, tiên nữ dùng tiên pháp đánh bại yêu quái cứu ông ta thế nào.

Lam Ba Tử nói: “Bố à, chuyện này bố không kể một ngàn thì cũng tám trăm lần rồi, tai con nghe đến mọc rêu rồi”.

Cụ Nham Sơn bốp một tiếng gõ tẩu thuốc xuống bàn: “Đây là cái phúc của con! Nếu không phải tiên nữ cứu bố, thì có con không?”

“Thế sao bố không cùng họ với tiên nữ đi?”, Lam Ba Tử càm ràm nói.

“Con…”, cụ Nham Sơn giơ tẩu thuốc định đánh, bỗng đặt tẩu thuốc xuống, trừng mắt: “Sao con biết con không phải là do tiên nữ sinh ra?”

Lam Ba Tử ngẩn người, sau đó bật cười: “Bố à, bố bịa chuyện thì cũng bịa hay chút, bố nhìn con xem, giống tiên nữ chỗ nào?”

Lý Dục Thần đang tập trung chú ý lên tấm bản đồ.

Tuy Lam Nham Sơn miêu tả có nhiều điểm khoa trương, nhưng Lý Dục Thần nghe ra, sâu trong đầm hoang, hình như đúng là thế thật.

Đương nhiên kho báu Bộc Quốc gì đó không có sức hấp dẫn với anh, nhưng hiện tượng cấm địa mà Lam Nham Sơn miêu tả, không giống với hiện tượng tự nhiên, mà giống như kết giới tu hành.

Còn về yêu quái tiên nữ, chỉ dựa vào lời của ông ta, chưa từng nghiệm chứng.

“Cụ à, bản đồ này, ngoại ông ra, còn ai khác có không?”, Lý Dục Thần hỏi.

Cụ Nham Sơn bíu: “Thợ săn ngày xưa và người thái thuốc đều có, nhưng phần lớn đã chết rồi. Đây cũng là lý do tôi giấu bản đồ đi, không cho con cháu thấy. Bây giờ những người còn có bản đồ, tôi nghĩ xem, có lẽ còn có ba năm nhà”.

“Nhà Diệp đại phu trên trấn, cũng có phải không?”, Lý Dục Thần đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên là có”, cụ Nham Sơn nói: “Nhà họ Diệp là người hái thuốc đến trấn Lâm Hoang sớm nhất, cũng là nhà truyền hương hỏa duy nhất còn đến ngày nay trong tốp người đó”.

Lý Dục Thần cau mày, trong mắt lóe lên sát ý.

Nhà họ Diệp đã có bản đồ này trong tay, thì làm sao Diệp Chính Hồng có thể không biết Âm Sơn?

Tại sao Diệp Chính Hồng phải che giấu?

Chỉ có một cách giải thích, ông ta có liên quan đến phái Âm Sơn!

Lúc này, thím Lam đã làm xong cơm, gọi họ đi ăn cơm.

Từ lúc lịch kiếp, Lý Dục Thần có thể không cần ăn uống. Nhưng người nhà họ Lam nhiệt tình, anh cũng không nỡ từ chối, bèn ở lại nhà họ Lam ăn cơm.