Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 796




Chương 796

Nhưng ông ta còn chưa kịp đứng lên, hai chân đã bị Lâm Vân ôm lấy, người ngã bịch xuống.

Nghiêm Cẩn lao ra từ bên trong tủ quần áo, cưỡi lên người lang trung Tôn, đấm bịch bịch hai quyền.

Mặc dù không luyện võ, nhưng hai quyền trong cơn tức giận của một thiếu niên trẻ mười bảy mười tám tuổi không phải người bình thường có thể thừa nhận.

Đôi mắt lang trung Tôn nổ đom đóm, Lâm Vân cũng hoàn toàn chui ra khỏi giường.

Hai chàng trai trẻ đánh ông ta một trận tơi bời.

Ngoài phòng, Nghiêm Tuệ Mẫn nghe được tiếng vang ầm ầm bịch bịch từ trong điện thoại di động.

Sau đó, lang trung Tôn mặt mũi sưng vù bị hai đứa áp giải ra ngoài.

Lâm Vân không hề khách khí, dùng sức đạp một chân vào lưng ông ta, lang trung Tôn lập tức quỳ xuống ngay trong nhà chính.

Lý Dục Thần cười hì hì nhìn ông ta: “Lần này thanh danh của ông không cần đến lượt tôi làm hỏng. Yên ổn làm thầy thuốc thì không thích, lại đi giúp người ta mưu tài hại mệnh. Cái này gọi là, tự tạo nghiệt không thể sống!”

Trong lòng Nghiêm Tuệ Mẫn mới vừa nảy lửa, không biết lấy sức lực ở đâu ra, bà ta xông lên tát bôm bốp lang trung Tôn mấy bạt tai.

“Tại sao phải làm như thế?”, bà ta giận dữ hét.

Lang trung Tôn bị Lâm Vân và Nghiêm Cẩn đánh một trận, lại bị tiếng rít gào này hét vào mặt, đầu óc không quá tỉnh táo, gật lên gật xuống.

Lâm Vân thấy thế liền đi đến phòng bếp, bưng một chậu nước ra, dội ào xuống người lang trung Tôn.

Lang trung Tôn giật mình tỉnh táo lại.

“Các người, các người chơi trò gì? Các người dám đánh người! Tôi muốn báo cảnh sát!”

Lâm Vân đang muốn bước lên đánh ông ta, nhưng bị Lý Dục Thần ngăn cản.

“Báo, để ông ta báo cảnh sát, rồi giao tất cả ghi âm thu hình vừa rồi của hai người cho cảnh sát. Mặc dù giết người không thành công, nhưng tình tiết ác liệt, hẳn là sẽ không được phán nhẹ. Ngoài ra, nhớ nhắc nhở cảnh sát, ông ta phối ra nhiều độc dược, khống chế người khác xe nhẹ đường quen như vậy, chắc chắn không phải lần đầu tiên gây án, có thể nỗ lực truy tra”.

Lang trung Tôn chợt ỉu xìu, cúi đầu nói: “Đừng, đừng báo cảnh sát. Là Hầu Thải Phương bảo tôi làm như vậy, lão đại nhà họ Nghiêm các người cũng ở đó”.

Mặc dù Nghiêm Tuệ Mẫn đã đoán được, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.

Lão đại nhà họ Nghiêm mà lang trung Tôn nhắc đến chính là Nghiêm Sĩ Khâm, anh cả của bà ta, Hầu Thải Phương là vợ của Nghiêm Sĩ Khâm.

Bà ta dù nghĩ thế nào cũng không thông, tại sao anh cả lại biến thành dáng vẻ này?

Trước kia bà ta tưởng ông ta nhiều lắm là sợ vợ, chuyện lớn vẫn quyết định.

Lý Dục Thần biết trong lòng Nghiêm Tuệ Mẫn khó chịu liền nói: “Đi thôi, cháu chữa bệnh cho ông cụ”.

Nghiêm Tuệ Mẫn đi ra khỏi nỗi đau buồn, cảm kích nhìn Lý Dục Thần. Bà ta biết, anh đã nói như vậy tức là ông cụ chắc chắn sẽ được cứu.

“Lâm Vân, Nghiêm Cẩn, người này giao cho các cậu. Bắt ông ta khai ra hết mọi chuyện biết đến, tất cả ghi âm thu hình lại”, Lý Dục Thần nỏi.

Lâm Vân và Nghiêm Cẩn cùng đáp lời: “Dạ, anh rể!”

Lý Dục Thần quay trở lại phòng trong cùng Nghiêm Tuệ Mẫn.