Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 740




Chương 740

Nói mãi nói mãi liền phá lên cười.

Trương Diễm Diễm nói: “Anh đi đưa cho anh ấy đi”.

Mã Sơn suy nghĩ nói: “Anh cũng muốn đi đưa, nhưng anh chỉ biết phương vị, sợ không tìm được”.

Trương Diễm Diễm nói: “Em biết, anh chuẩn bị quần áo đi, rồi xuống tầng mua ít đồ ăn sáng, chúng ta cùng đi”.

Mã Sơn thấy cũng được, ra khỏi giường, chuẩn bị quần áo cho Lý Dục Thần, xuống tầng đi mua đồ ăn sáng.

Trương Diễm Diễm mặc xong quần áo, ngồi trước bàn, cầm giấy nhắn của khách sạn, suy nghĩ, viết mấy hàng chữ.

Mã Sơn quay về, hai người mang theo đồ cùng ra ngoài.

Họ gọi một chiếc xe, đi thẳng ra Cư Dung Quan, đi qua Bát Đạt Lĩnh, vào trong núi.

Sau đó lại đi bộ, tìm được dãy núi chỗ thành hoang dã đó.

Trương Diễm Diễm chỉ vào ngọn núi không xa nói: “Mã Sơn, anh mang cho cậu Lý đi, anh ta không mặc quần áo, em không qua đó nữa. Hai anh em các anh nói chuyện thong thả, em về trước đây”.

Mã Sơn cũng không nghĩ nhiều, nói: “May mà em trí nhớ tốt, mới tìm được nơi này. Được, em về trước đi, nói với mấy người chị Mai một tiếng, chốc nữa anh về”.

Mã Sơn đi lên núi tìm được Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần đang ngồi thiền ở đó, đón tia nắng đầu tiên dâng lên từ hướng Đông.

Lần đầu tiên anh cảm thấy thì ra trong mặt trời mọc, ẩn chứa năng lượng cường mạnh như vậy, chém mở bóng tối, chiếu sáng cả thế gian.

Mã Sơn không quấy rầy anh, cho đến khi anh thở ra một ngụm khí trong mát, chậm rãi đứng lên.

Lý Dục Thần không nghĩ Mã Sơn sẽ đến đưa quần áo cho anh, cười nói: “Ấy, anh Mã Sơn, trí nhớ của anh tốt đấy, em cho anh bay về, anh cũng tìm lại được!”

Mã Sơn nói: “Đâu có, là Diễm Diễm dần đường, anh đâu có nhớ được”.

“Ồ, cô ta đâu?”

“Ấy, bộ dạng của em, cô ấy sợ nhìn thấy thì em ngượng, nên về trước rồi”.

Lý Dục Thần ngẩn người, động trong lòng, đoán được điều gì.

Anh mặc quần áo của Mã Sơn mang đến, nói: “Anh Mã Sơn, anh cũng về sớm đi, em còn phải luyện công”.

Nhìn Mã Sơn đi xuống sườn núi, biến mất trên con đường nhỏ dưới chân núi, Lý Dục Thần khẽ thở dài.

Mã Sơn về đến khách sạn, không thấy Trương Diễm Diễm, chỉ tìm được một mảnh giấy trong phòng:

Cả đời này của em, trôi dạt thang lang, trải qua khổ đau, chỉ có gặp được anh, là điều hạnh phúc nhất đời em. Mã Sơn, cảm ơn an! Em đi đây, đừng tìm em. Em muốn tìm một tự do thực sự thuộc về em”.

Trên một ngonn núi cách chỗ Lý Dục Thần tu luyện không xa.

Trương Diễm Diễm đứng bên vách núi, nhìn mặt trời phía Đông từ từ dâng lên.

Cô ta cười, đón ánh bình minh nơi chân trời, đón gió mát giữa núi, vụt người nhảy xuống bay tự do như một chú chim…

Na Mạc Hòa không hề biết, sau khi ông ta rời khỏi đó không lâu, Cái Bang Bắc Phái đã hoàn toàn bị xóa tên khỏi bản đồ giang hồ.