Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 732




Chương 732

Lý Dục Thần nghĩ đến, Lâm Thượng Nghĩa nói trước khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, Lý Thiên Sách đã di dời tất cả trẻ con trong nhà đi, cuối cùng, gần như chỉ có một mình Lý Dục Thần sống sót.

Đây là trùng hợp sao?

Có lẽ vậy. Nhưng giống như một sự an bài hơn, tất cả những người đưa đi đều yểm hộ cho Lý Dục Thần.

Nhưng đứa trẻ sau này bị truy giết đến chết đó cũng là ma chết thay cho Lý Dục Thần.

Rất nhiều rất nhiều chuyện liên hệ với nhau, đã chứng minh lời của Trương Diễm Diễm.

Lý Dục Thần dường như nhìn thấy cảnh chiến trường tàn sát tối hôm đó, nhân sĩ chính đạo bao vây tấn công khu nhà họ Lý.

Họ ép gia chủ nhà họ Lý giao Cung Lăng Yên và đứa bé mà bà ấy sinh ra, cuối cùng hai bên xung đột.

Kiếm khí bay lên, huyết quang trùng trùng.

Trong một đêm, nhà họ Lý đệ nhất hào môn thủ đô biến mất khỏi thế gian.

Đây là suy đoán hợp logic.

Lý Dục Thần chưa từng gặp bố mẹ, dường nhìn thấy cảnh tượng bố mẹ dựa sát nhau trong huyết quang, ông nội đầu rơi xuống đất trong kiếm khí.

Lý Dục Thần sợ giật mình.

Không thể nào!

Không thể nào!

Tuyệt đối không thể nào!

Anh liên tiếp phủ định suy luận của mình.

Nhưng những hình ảnh đó lại cứ liên tục hiện lên trước mắt.

“A!”

Lý Dục Thần thét lên một tiếng, giơ tay, rút ra toàn bộ châm ngũ hành, các điểm sáng vây quanh Trương Diễm Diễm.

“Hay cho ma đầu nhà cô, đừng hòng muốn làm loạn đạo tâm của tôi! Xem kiếm đây!”

Bốn mươi chín đường kiếm khí tàn sát, định lấy thủ cấp của Trương Diễm Diễm.

Mã Sơn vừa quay người, ôm chặt Trương Diễm Diễm, lớn tiếng nói: “Dục Thần, em muốn giết thì giết luôn cả anh đi!”

Từng đường kiếm khí bay qua vù vù bên tai anh ta, toàn bộ đâm vào bức trường trong hang động.

Rồi từ tường ngoài của Phong Hỏa Đài xuyên ra.

Cả Phong Hỏa Đài ầm ầm nổ.

Đất vàng và gạch đá bay loạn trong không trung, bụi đất mù trời.

Đợi khi bụi đất lắng xuống, gió thu xào xạc trên mảnh đất dài.

Thì ra lúc đến bầu trời trong xanh cũng trở nên âm u, mây đen cuốn đến theo gió, che lấp ánh mặt trời.

Trương Diễm Diễm mặc cho Mã Sơn ôm, nhìn kiếm khó sượt qua người, khuôn mặt tái nhợt.

Cô ta biết rõ, nếu vừa nãy Lý Dục Thần không mềm lòng, bây giờ cô ta và Mã Sơn đã tan thành tro bụi rồi.