Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 72




Chương 72

Lúc này có một khung hình trong số đó được phóng to, đó chính là khu cược đá mà Lý Dục Thần đang đi dạo.

Trong khung hình, anh đang chậm rãi bước đi giữa những khối đá lộn xộn kia.

Anh đi rất chậm nhưng không hề dừng lại.

“Cô có chắc là họ đến để cược đá không?”, Phùng Thiên Minh nhìn màn hình, hỏi.

Châu Na gật đầu: “Tôi không rõ về cái cậu Lý Dục Thần này lắm, nhưng Mã Sơn là một người ngay thẳng, cậu ấy sẽ không nói dối tôi”.

Chị ta lại hỏi: “Chú Minh, tại sao anh lại quan t@m đến cậu ta thế, chỉ vì cậu ta quen biết với ông Khôn của Tiền Đường thôi hả?”

Phùng Thiên Minh lắc đầu: “Nếu cậu ta chỉ là bạn của ông Khôn, cùng lắm thì tôi chỉ nể cậu ta một chút thôi, nhưng hôm qua cậu ta đã đánh bại thầy Hồng, thầy ấy là người đại diện của Thái Cực Nam Phái ở thành phố Hòa. Sau khi về tôi có hỏi thầy Hồng, tuy ngoài miệng ông ấy không chịu phục nhưng trong lòng lại phục sát đất. Điều khiến thầy Hồng tức giận là, rõ ràng cái cậu Lý Dục Thần này dùng võ thuật của Thái Cực nhưng lại không chịu nhận”.

“Chẳng phải cậu ta nói mình tự học sao?”

“Hừ! Tự học? Thầy Hồng tập võ ba mươi năm mới có được thành tựu như ngày hôm nay, cậu ta đánh bại thầy Hồng một cách dễ dàng như thế, cô bảo cậu ta tự học, có khả năng được à?”

“Nếu nói như thế, nghĩa là cậu ta cũng là người của phái Thái Cực sao?”

“Thầy Hồng nghĩ cậu ta là người của Thái Cực Bắc Phái, cố ý đến để phá quán”.

“Nhưng hôm qua rõ ràng là tình cờ gặp mà”.

“Bất kể là tình cờ hay cố ý thì đây cũng là chuyện của phái Thái Cực bọn họ. Hồng Thiên Thành đã báo cáo với trụ sở chính của Thái Cực Nam Phái rồi, đến lúc đó là Lý Quy hay Lý Quỷ, rồi tự nhiên sẽ có người biết thôi”.

“Vậy là anh định…”

Phùng Thiên Minh nhấp một hớp trà: “Làm cái nghề này sẽ khó tránh được những lúc cần phải giải quyết vấn đề bằng vũ lực. Thầy Hồng là người mà tôi đã tốn một số tiền lớn để mời về. Nhưng cô cũng biết mà, mấy ông già đánh Thái Cực tự xưng là danh môn chính phái này cực kì sĩ diện, có một số việc sẽ không thèm làm. Tôi đang cần một cao thủ giống như Lý Dục Thần theo bên cạnh”.

“Anh muốn chiêu mộ cậu ta, nhưng tôi thấy cậu ta kiêu ngạo lắm, e là sẽ khó thuần phục”, Châu Na hơi lo lắng.

“Là người ắt sẽ có điểm yếu, nếu hôm nay cậu ta đã đến cược đá, vậy có nghĩa là cậu ta đang thiếu tiền”, chú Minh tự tin đáp.

Châu Na ngạc nhiên: “Chú Minh, đừng nói là anh định cài bẫy họ nhé?”

Phùng Thiên Minh cười bảo: “Làm sao tôi giở trò với một nhân vật như cậu ta được chứ. Tôi chỉ tò mò, với võ công của cậu ta, nếu muốn kiếm tiền thì sẽ có rất nhiều cách, tại sao cậu ta lại muốn đi cược đá? Cược đá không phải đánh nhau, không thể dựa vào sức mạnh được mà phải dựa vào mắt nhìn”.

Trong sảnh vẫn còn một vài gian hàng bán phỉ thuý thô, có điều quy mô đều khá nhỏ.

Lý Dục Thần ghé vào hai gian hàng khác vẫn không phát hiện được khối đá nào có giá trị mua về.

Mã Sơn hơi nôn nóng: “Dục Thần, rốt cuộc có được không thế? Hay là chúng ta mua bừa một khối thôi, dù sao cũng chỉ thử một lần thôi mà, thắng thì đi bar với gái, thua thì về nhà ăn mì tôm”.

Lý Dục Thần cười đáp: “Anh đừng gấp gáp, nói chung là hôm nay chúng ta sẽ không về tay không đâu”.