Chương 696
Mã Sơn biết, với cái tát này, nút thắt trong lòng Trương Diễm Diễm đã được giải trừ.
Trương Diễm Diễm hình như vẫn chưa đã tay, giơ tay định đánh nữa.
Na Nhữ An vẫn ngẩn người ở đó, anh ta vốn không ngờ Trương Diễm Diễm sẽ đánh anh ta.
Viên Khả Kiều bên cạnh phản ứng lại, một tay tóm chặt cổ tay Trương Diễm Diễm: “Cô dám đánh chồng tôi!”
Lật tay muốn đánh Trương Diễm Diễm.
Trương Diễm Diễm cũng không yếu đuối, lao vào đánh nhau với Viên Khả Kiều.
Việc này vượt xa dự liệu của mọi người.
Ông chủ Vương cười hi hi lắc đầu: “Ôi trời, phụ nữ nổi giận, đúng là lợi hại!”
Bỗng nhiên phát hiện chị Mai đang nhìn cô ta, nụ cười bỗng cứng đờ, rồi lại cười càng lợi hại hơn.
Chị Mai trừng mắt với ông ta, rồi nhìn sang Trương Diễm Diễm, cười nói: “Vậy là đúng rồi, đánh xong trận này, thay da đổi thịt, làm lại cuộc đời!”
Mã Sơn cũng mừng thay cho Trương Diễm Diễm.
Còn hậu quả của việc hai cô gái đánh nhau, họ cũng không lo lắng chút nào.
“Na Nhữ An, khốn, còn không mau giúp em!”, Viên Khả Kiều hét nói.
Na Nhữ An mới giật mình tỉnh lại, đang định lên giúp.
Trương Diễm Diễm cũng hét lên: “Mã Sơn, giúp em đánh anh ta!”
Mã Sơn sớm đã không nhịn được, nghe thấy câu này, hô được một tiếng, liền xông lên như ngựa hoang.
Từ lúc học được vũ bộ và cách hít thở của Lý Dục Thần dậy, võ công của Mã Sơn tiến bộ lớn, đặc biệt là thân pháp bộ pháp.
Phập!
Mã Sơn tung một quyền đấm lên lồng ngực của Na Nhữ An, đánh Na Nhữ An bay đi.
Sau đó lại tiến đến gần, tốc độ cực nhanh, Na Nhữ An còn chưa kịp ngã xuống đất, đã bị Mã Sơn xách cổ, bốp bốp mấy cái vả miệng.
Tấm thân của Na Nhữ An đâu thể chịu được Mã Sơn đánh, mấy cái đã ngã lăn lộn, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng cầu xin.
Ngược lại là Viên Khả Kiều, rất có phong thái của phụ nữ cường mạnh, rõ ràng đối mặt với nhiều người, cũng không nhận thua cầu xin. Lúc này thấy Na Nhữ An bị đánh, tức giận hét: “Các người dám đánh chồng tôi!”
Mã Sơn lại tát mạnh Na Nhữ An mấy cái, nói: “Tôi đánh anh ta đấy, thì sao?”
“Tôi phải cho các người đi chết hết!”
Viên Khả Kiều hét lớn, đánh Trương Diễm Diễm mấy cái như điên, thoát thân ra, đột nhiên láy ra một cái còi, đặt lên miệng thổi.
Cái còi này rất nhỏ, âm thanh không vang, nhưng rất chói tai.
Sư phụ Vinh thấy cô ta thổi còi, kinh ngạc nói: “Còi chó! Cô ta là người của Yếu Môn!”
Còi chó là một loại còi đặc biệt, ban đầu là ăn xin dùng để đuổi chó.
Chó tôn vinh con người, thông thường không dám tranh đồ ăn với người, chỉ vẫy đuôi đáng thương.