Chương 686
“Đệ tử Thiên Đô? Ha ha ha…”, Tưởng Tuyền Lâm bỗng cười lớn: “Sao cậu không nói cậu là đệ tử của thiên tôn nguyên thủy đi?”
Lý Dục Thần suy nghĩ nói: “Phải nói như vậy, hình như cũng được”.
Đạo trường của thiên tôn nguyên thủy ở Ngọc Hư Cung Côn Luân, tuy nói Côn Luân này không phải Côn Luân kia, nhưng một mạch truyền thừa, nói là môn hạ nguyên thủy cũng không phải không được.
Nhưng anh nói như vậy, Tưởng Tuyền Lâm càng nhận định anh đang nói láo.
“Nói khoác mà không biết ngượng! Đừng cho rằng nghe nói một chút về Huyền Môn thì có thể mạo xưng bừa bãi. Biết Thiên Đô là nơi nào không? Nếu cậu là đệ tử Thiên Đô, tôi là Lữ Tổ tái thế!”
Lần này Lý Dục Thần ngẩn người, rốt cuộc là ai nói khoác không biết ngượng đây!
Còn Lữ Tổ tái thế, tôi thấy ông có thể đánh thắng được anh chàng nước ngoài tóc đỏ này không còn khó nói đấy.
Anh lắc đầu, dứt khoát không nói nữa.
Tưởng Tuyền Lâm thấy anh không nói gì, cũng không để ý, quay sang nhìn Adam, trong mắt lóe lên hàn quang.
Nhưng ông ta là giám viện một quan, thân phận tôn quý, đương nhiên không thể đích thân ra tay.
Bèn nói với tiểu đạo sĩ Liên Thành: “Cậu lui xuống đi, mấy hôm nay đừng làm gì, dưỡng thương cho tốt, gọi Mạc Thanh sư huynh của cậu đến đây”.
“Vâng”, tiểu đạo sĩ dường như không cam tâm, quay đầu nhìn Adam một cái, mới cúi đầu đi ra.
Phòng khách rơi vào im lặng.
Adam đứng ở đó, có vài phần ngượng ngùng, cũng không tiện ngồi về chỗ.
Tưởng Tuyền Lâm chỉ nhìn anh ta cười lạnh lùng.
Một lát sau, lại có một đạo sĩ trẻ đi vào, hành lễ với Tưởng Tuyền Lâm, gọi là “sư tôn”.
Khí tức của đạo sĩ này rõ ràng trầm ổn hơn tiểu đạo sĩ trước đó nhiều.
Tưởng Tuyền Lâm chỉ vào Adam nói: “Anh bạn nước ngoài này đến thách chiến Bạch Vân Quan chúng ta, Mạc Thanh, cậu so tài với anh ta đi”.
Lần này, ông ta không nhắc Mạc Thanh biết dừng đúng lúc.
Mạc Thanh gật đầu đồng ý, quay người hướng về Adam.
Adam thấy có người đến đấu pháp, vẻ mặt hưng phấn, quên mất ngượng ngùng vừa nãy, chắp tay với Mạc Thanh: “Xin sư huynh chỉ giáo”.
“Được, vậy để tôi lĩnh giáo kỳ chiêu của đạo môn nước ngoài đi!”
Mạc Thanh cũng cho rằng Adam đến thách chiến, nghe nói Liên Thành một chiêu đã bại, có lòng thay Liên Thành báo thù, cho nên ra tay toàn lực.
Chỉ thấy anh ta động thân hình, chân khí vờn quanh người, đánh ra một chưởng, cuốn lên cuồng phong, gió như mãnh hổ, lao đến Adam.
Adam cũng không dám sơ suất, hai tay mở rộng, như ôm quả bóng, pháp lực ngưng tụ phía trước.
Chương lực của Mạc Thanh đập lên khiên pháp lực của Adam, như trúng khiên sắt, không hề phản ứng.
Mạc Thanh sửng sốt, thực lực của Adam vượt xa tưởng tượng của anh ta.