Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 670




Chương 670

Con chồn đổi ánh mắt, nhìn trộm Lý Dục Thần một cái.

“Cũng chỉ có người đẹp như bà Cung mới xứng với cậu Lý hào hoa phong nhã. Để lấy lòng người đẹp, bố cậu đã gọi hết đầu bếp của ba mươi sáu nhà hàng lớn đến, cùng làm một bàn đồ ăn Nam Bắc, mời mỹ nhân thưởng thức đánh giá. Cũng chỉ hôm đó, tôi bị đầu bếp bắt được, lại được bà Cung cứu”.

Lý Dục Thần thầm gật đầu.

Việc này khớp với chuyện sư phụ Vinh nói, thì ra vị khách thần bí của nhà họ Lý mở tiệc chiêu đãi năm đó chính là mẹ của mình.

Người nghĩ ra chủ ý này lại là bố của mình.

Ra tay như vậy, không hổ là đệ nhất thiếu gia thủ đô.

“Sau đó thì sao?”, anh hỏi.

“Sau đó?”, con chồn ngẩn người: “Không có sau đó nữa”.

“Hơ, con chồn nhà ông, nói chuyện không nói trọng điểm, lan man một hồi, có phải cố ý tránh không? Tôi hỏi ông, nhà họ Lý diệt môn, có phải do ông làm không?”, Lý Dục Thần nghiêm giọng hỏi.

“Không thẹn với lòng!”, con chồn lớn tiếng biện giải: “Tôi được bà Cung điểm hóa, làm sao lại lấy ơn báo oán, hại nhà họ Lý? Hơn nữa, bà Cung đẹp như vậy, ai nỡ hại bà ấy! Hơn nữa, chút bản lĩnh của tôi, cũng chẳng đủ nhìn trước mặt bà Cung!”

“Không phải ông thì là ai?”

“Tôi không biết”, con chồn lắc đầu liên tục.

“Chẳng phải ông luôn ở đây sao, sao lại không biết?”

“Sau khi tôi được bà Cung điểm hóa, liền chuyên tâm tu hành, tuy khu nhà này rất lớn, nhưng cũng nhiều người, một con chồn như tôi cũng không thể sống ở đây, sau này bà Cung đưa ra chủ ý cho tôi, bảo tôi thỉnh thoảng lộ chút thần kỳ, lại cho người tuyên truyền ra ngoài, người dân chất phác, thực sự coi tôi là thần tiên. Bà Cung lại cho người làm dọn một tiểu viện gần đây, làm cho tôi thần miếu, nên tôi đã có chỗ dung thân”.

“Bà Cung nói, chỉ cần tôi làm nhiều việc thiện, không gây họa ở nhân gian, cho dù có cao nhân qua đường, cũng sẽ không làm gì tôi. Như vậy tôi có thể hưởng hương hỏa tế cúng, và bình yên tu hành. Từ đó tôi sống trong miếu Hoàng Đại Tiên”.

Đã có hương hỏa cúng bái, tôi rất ít đến khu nhà họ Lý, trừ phi bà Cung gọi tôi. Sau này bà Cung có thời gian dài không đến gọi tôi, trong lòng tôi nhớ nhung, chủ động đi gặp bà ấy, mới biết bà ấy mắc bệnh, Lúc đó bà ấy đã mang thai, mời một bác sĩ tên Hồ Vân Thiên đến chữa bệnh cho bà ấy”.

“Hồ Vân Thiên?”

“Đúng thế, tên là Hồ Vân Thiên, là bác sĩ mời đến từ phương Nam, rất nổi tiếng. Nghe nói vốn là mời người của nhà họ Bạch đến chữa bệnh, nhưng người nhà họ Bạch không chịu đến, cho nên đến phương Nam mời người họ Hồ này”.

Lý Dục Thần hơi kinh ngạc, dường như đã có manh mối, đang liên kết lại.

Tất cả duyên phận tiền kiếp như mớ hỗn loạn quấn lấy nhau.

Thì ra Hồ Vân Thiên từng chữa bệnh cho mẹ của mình, vậy cái chết của Hồ Vân Thiên, liệu có phải cũng là bị nhà họ Lý liên lụy không?

Nghĩ đến bùa chú phong tỏa oán hồn Hồ Vân Thiên ở giếng Ngô Đồng Cư, xem ra là phải đến Long Hổ Sơn một chuyến, vừa hay trả lại kiếm Thiên Sư có được từ chỗ Lăng Tiêu Tử.

“Sau đó thì sao?”