Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 505




Chương 505

Ông ta vốn là chủ nhân nơi này, là người chủ trì triệu tập mọi người đến hội nghị lần này, Lý Dục Thần làm minh chủ, vậy chắc chắn phó minh chủ hoặc là thư ký trưởng sẽ là ông ta, sau này nhà họ Thẩm cũng có thể dựa vào tên tuổi của liên minh để khuếch trương thế lực, khống chế gia tộc khác.

Nhưng lúc này, ai cũng sẽ không phản đối. Bởi vì một khi thành lập liên minh, mọi người ở đây đều sẽ được lợi.

Vừa rồi mấy câu tôn phụng cậu Lý làm vua gì đó chỉ là nói miệng thôi, qua hôm nay, người ta đi rồi, anh còn muốn đến nịnh bợ, chưa chắc người ta đã nhận đâu.

Mà nếu Lý Dục Thần làm minh chủ, tất cả mọi người hợp thành một đoàn thể, có việc gì đó chắc chắn minh chủ sẽ không thể không quản.

Có một minh chủ cường đại như vậy thì còn phải sợ cái gì nữa?

Cho nên mọi người đều nhất trí đồng ý.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần hơi chau mày.

Anh không hiểu nhiều về tâm cơ giang hồ loanh quanh vòng vo như vậy, nhưng trực giác nói cho anh biết minh chủ này không phải cái gì hay ho.

Hơn nữa anh cũng không muốn làm minh chủ gì đó.

“Minh chủ thì thôi”, Lý Dục Thần nói, “Mấy người muốn lập hội gì đó, giúp đỡ nhau gì đó thì là chuyện của mấy người, đừng kéo tôi vào. Hơn nữa không được nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài lung tung. Sau này mấy người cũng không được lấy tên tuổi của tôi ra bên ngoài làm xằng làm bậy”.

Anh vừa nói như vậy, tất cả mọi người không khỏi có chút thất vọng.

Nhất là Thẩm Bỉnh Nguyên.

Nhưng không ai dám đứng ra phản đối.

Thẩm Bỉnh Nguyên cười gượng một tiếng, nói: “Cậu Lý là cao nhân tuyệt thế, trăng thanh gió mát, đương nhiên không thể ngồi nhà tranh mái ngói với chúng ta được. Nếu cậu không muốn làm minh chủ vậy thì không làm, nhưng ở trong lòng chúng tôi, mặc dù cậu không có danh nghĩa minh chủ, nhưng còn oai hơn cả minh chủ. Nếu sau này cậu có gì muốn làm, chúng tôi nguyện sẽ nghe theo. Mọi người nói có phải hay không?”

Lý Dục Thần mỉm cười, cũng mặc kệ bọn họ.

Thẩm Bỉnh Nguyên phất tay bảo thuộc hạ lấy một cái hộp lại đây.

“Cậu Lý, năm nay hồ Chấn Trạch ứ đọng, chúng tôi lấy được một thứ này ở dưới đáy hồ, vốn dĩ sẽ nhân hội bán đấu giá hôm nay để trợ hứng cho mọi người. Nếu đã coi cậu là vua, vậy thứ này cứ đưa cho cậu cầm chơi, xem như một chút tấm lòng của chúng tôi”.

Cô Tô Từ Thông không khỏi cười lạnh, tài năng nịnh nọt của tên Thẩm Bỉnh Nguyên này đã đến trình độ thành thạo rồi, rõ ràng là mình tặng quà cậu Lý, còn muốn lấy tên tuổi của mọi người. Cậu Lý mà không nhận chẳng khác nào làm mất mặt mọi người. Nếu nhận, chung quy vẫn là do Thẩm Bỉnh Nguyên ông ta tặng.

Nhưng ông ta cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể yên lặng tính toán trong nhà Cô Tô của mình có cái gì có thể đưa cho cậu Lý.

Thẩm Bỉnh Nguyên mở cái hộp ra.

Bên trong là tảng đá hình cành cây, to bằng nắm tay, trông như búa hoặc rìu, hình dạng và cấu tạo cổ xưa, nhìn giống như một khối ngọc cổ, mặt trên có một lớp bùn đất loang lổ. Nhưng nhìn xuyên qua lớp bùn có thể thấy được tính chất bóng loáng của nó.