Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 481




Chương 481

Khiến Thẩm Bỉnh Nguyên cũng rất bực bội.

“Ông hai, tổng giám đốc Liên, nếu đã vậy, thì làm theo quy tắc, hai nhà thi đấu, cược bài hoặc đấu võ, chọn một trong hai, nếu đều không đồng ý, thì bốc thăm quyết định kết quả. Tóm lại, vấn đề hôm nay, nhất định phải có kết luận”.

“Tôi chọn đấu võ”, Liên Khởi Dung chỉ sợ Phùng Thiên Minh đề xuất đánh bài, liền lên tiếng trước: “Nghe nói ông hai đã mời không ít cao thủ võ lâm đ ến thành phố Hòa mở quán, chắc sẽ không chọn đánh bài chứ, vậy cũng có chút sỉ nhục danh tiếng của ông hai ông rồi”.

Phùng Thiên Minh lặng lẽ nhìn Lý Dục Thần, thấy Lý Dục Thần gật đầu, trong lòng cũng tự tin, liền cười nói: “Tổng giám đốc Liên, chúng ta đấu văn đi, đấu võ, tôi sợ người ta nói tôi ức hiếp ông. Lần trước Hoàng Hải Thiết Y đó, cũng là ông phái đến phải không?”

Vẻ mặt Liên Khởi Dung khẽ biến sắc. Người đàn ông lực lưỡng bên cạnh ông ta đứng bật dậy, chắp tay nói: “Ông hai Phùng, tại hạ là Lê Chấn Đông của Thiết Y, Hoàng Hải là đồ đệ của tôi, học nghệ không tinh thông, mất mặt trước mặt ông hai rồi. Không biết là vị cao nhân nào ra tay, cho tôi cũng được so tài với cao thủ của Giang Nam!”

“Ông hai Phùng, vị này là chưởng môn của phái Thiết Y, chỉ là không biết hôm nay ông có đưa cao thủ đến không”, Liên Khởi Dung nhìn Lý Dục Thần bên cạnh Phùng Thiên Minh, vẻ mặt khinh thường: “Có cần bây giờ về gọi người không? Nếu ông Thẩm đồng ý, tôi cũng không có ý kiến”.

Phùng Thiên Minh cười lạnh lùng một tiếng, Liên Khởi Dung đang cố ý tỏ ra rộng lượng, biết rõ Thẩm Bỉnh Nguyên sẽ không đồng ý.

Cũng may hôm nay đưa theo Lý Dục Thần, nếu không, đúng là phải ngậm đắng nuốt cay.

Quả nhiên, Thẩm Bỉnh Nguyên trầm giọng nói: “Đã vào cánh cửa này, trước khi việc chưa được giải quyết, không ai được liên hệ với bên ngoài, quy tắc bao nhiêu năm, không thể phá vỡ trong hôm nay. Nếu ông hai không đồng ý đấu võ, có thể lựa chọn đấu văn, hoặc là bốc thăm”.

Liên Khởi Dung tiếp tục chế nhạo: “Ông hai, tay chân không có mắt, công phu Hoành Luyện của phái Thiết Y không phải trò đùa, nhẹ thì gãy xương đứt gân, nặng thì mất mạng. Đừng để cậu nhóc của ông đưa đến mất mạng vô ích. Hay là ông hai đích thân lên cũng được, tôi bảo chưởng môn Lê ra tay nhẹ một chút là được, ha ha ha…”

Lúc này, Thẩm Minh Xuân nhân cơ hội xen vào một câu:

“Tổng giám đốc Liên, bà đừng coi thường anh chàng bên cạnh ông hai Phùng, cậu ta tên là Lý Dục Thần, đánh rất giỏi, con rể tương lai chưa ở rể của nhà họ Lâm ở thành phố Hoà, nhà họ Viên ở Tiền Đường còn treo thưởng một trăm triệu đấy. Ông và chưởng môn Lê phải cẩn thận, cẩn thận lật thuyền trong mương”.

Thẩm Minh Xuân nói như vậy, những người có mặt đều nhìn sang Lý Dục Thần.

Chuyện nhà họ Viên treo thưởng tuy đã truyền khắp nơi từ lâu, nhưng dù sao cũng là thị phi giang hồ, không phải người nào cũng biết.

Huống hồ một trăm triệu cũng chẳng là gì trong mắt những đại lão này.

Ví dụ như mãnh hổ Giang Đông Từ Thông, chưa từng nghe nói chuyện này.

Ông ta lặng lẽ hỏi nho sĩ bên cạnh: “Ông Lạc thấy người này thế nào?”

Nho sĩ đó khẽ lắc đầu: “Không nhìn ra”.

Từ Thông mỉm cười, không hỏi nhiều, di chuyển ánh mắt, cũng không chịu nhìn thêm một cái.

Theo ông ta thấy, ông Lạc không nhìn ra, thì người đó rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Còn nhà họ Viên treo thưởng một trăm triệu, có lẽ là vì để nhân sĩ giang hồ đến thành phố Hoà gây rối loạn nhà họ Lâm, hoặc thuần túy là ghét nhà họ Lâm.

Ở bên khác, Tiêu Thập Nương ở thành Tuyên cũng nhỏ tiếng hỏi ông lão bên cạnh.

Ông lão cũng lắc đầu.

Khác với Từ Thông là, Tiêu Thập Nương vẫn nhìn Lý Dục Thần thêm một cái, trong mắt đầy nghi hoặc.

Liên Khởi Dung nghe thấy lời của Thẩm Minh Xuân, ngược lại còn yên tâm.