Chương 420
Cố Ngôn Châu cười nói: “Bọn họ chưa chắc muốn tranh, nhưng không ngăn nổi đệ tử tông môn muốn tranh, người trong giang hồ cũng muốn tranh”.
Xem ra, ai ai cũng thích hóng hớt nhiều chuyện, Lý Dục Thần cảm khái nói.
“Ông Cố biết Xà Bích Thanh không?”
“Đã từng nghe nói, nữ tông sư mà, nhưng từ rất lâu không lộ diện rồi. Bà ta là người làng Mèo, hình như hai mươi năm trước, làng Mèo xảy ra chuyện lớn, nghe nói mấy năm nay, bà ta sống ở nhà họ Quan thành phố Âu, cho nên, nếu tính theo nơi sống, tỉnh Nam Giang thực ra có ba vị tông sư”.
Cố Ngôn Châu nói xong cười ha ha.
Lý Dục Thần còn muốn hỏi tiếp, điện thoại bỗng đổ chuông.
Người gọi đến là Tiểu Dương.
“Tiểu Lý… à không, cậu Lý phải không?”, giọng của Tiểu Dương vô cùng lo lắng: “Sư phụ tôi, chị Mai, ông chủ Vương và cả Đinh Hương, tất cả bọn họ bị bắt rồi, anh mau đi cứu họ đi!”
Lý Dục Thần kinh ngạc.
Phản ứng đầu tiên của anh là Liễu Kim Sinh đã đến.
Ngoại trừ Liễu Kim Sinh, ai có thể bắt toàn bộ ba người chị Mai, ông chủ Vương và sư phụ Vinh?
Cho dù là Vương Tông Sinh, ba người liên thủ cũng không phải không có sức chiến đấu.
Đợi sau khi anh hỏi rõ, không khỏi hít khí lạnh.
Rơi vào tay người khác còn dễ nói, nhưng đám Giáng Đầu Sư Nam Dương độc ác tàn nhẫn, chưa từng coi con người là con người.
Lại là nhà họ Tra!
Lý Dục Thần đột nhiên đứng bật dậy, nói với Tiểu Dương: “Anh đợi ở đó, tôi đến ngay”.
Anh lập tức bảo Hứa Quốc Lập lái xe, đưa anh đến quán cơm Thân Dân.
Cả quán cơm bừa bãi lộn xộn. Thi thể của người chết đã bị chuyển đi, nhưng dấu vết đánh nhau vẫn còn, đặc biệt là cổ trùng chết khắp mặt đất, khiến người ta nhìn mà buồn nôn.
Tiểu Dương kể lại toàn bộ sự việc một lượt.
Khi nghe thấy Lại Sa Sa nói Đinh Hương là thể ngũ âm, Lý Dục Thần kêu lên một tiếng “không ổn!”
Thể ngũ âm là một loại thể chất cực kỳ đặc biệt.
Người tu hành chính đạo nhìn thấy có lẽ cũng không sao, nhưng tà đạo vừa nhìn, rất có thể sẽ coi cô ấy là bảo bối.
Giáng Đầu Sư Nam Dương có loại Tà Giáng, chính là luyện người thành nhân cổ, cũng gọi là nhân giáng.
Còn người có thể ngũ âm, chính là nguyên liệu nhân cổ tốt nhất.
Đồng thời, rút hồn ngũ âm ra, có thể luyện thành quỷ sát ngũ âm.
Phải mau chóng tìm được bọn họ.
Lý Dục Thần kiểm tra cổ trùng trên người Tiểu Dương.
Lại Sa Sa cố ý không nói địa chỉ, lại hạ cổ trùng sống lên người Tiểu Dương, chính là muốn để Lý Dục Thần mượn cổ trùng truy tìm cô ta.
Nhưng muốn để cổ trùng truy tìm thì không thể giết cổ trùng.
Một khi hết thời hạn, Tiểu Dương sẽ chết chắc.
Cô ta đã cho Lý Dục Thần một vấn đề khó.
Lý Dục Thần nhìn Tiểu Dương nói : “Tiểu Dương, chỉ còn lại chưa đến hai tiếng, thuật Giáng Đầu trên người anh sẽ phát tác. Bây giờ anh hy vọng tôi cứu anh trước, rồi từ từ tìm sư phụ anh, hay là đi cứu sư phụ anh trước, nhưng anh có thể chết giữa đường?”
“A?”, Tiểu Dương kinh ngạc: “Cô gái đó nói có hai mươi tư tiếng, chẳng phải còn mười mấy tiếng nữa mới phát tác sao?”
“Cô ta lừa anh đấy, cũng là muốn lừa tôi, xem xem tôi có thể nhận ra không”, Lý Dục Thần nói: “Nếu chúng ta tin lời cô ta, anh và sư phụ anh sẽ đều chết”.
Tiểu Dương cắn môi, ưỡn ngực nói: “Đi cứu sư phụ tôi trước, chỉ là chết thôi mà! Tiểu… Lý, cậu Lý, tôi xin anh một việc”.
“Anh nói đi”.
“Nếu Giáng Đầu phát tác, anh mau chóng giết tôi đi, cho tôi chết thoải mái, tôi không muốn nhìn mình bị cổ trùng ăn thịt”.
Lý Dục Thần vỗ vai Tiểu Dương nói: “Rất tốt, sư phụ Vinh đã thu nhận một đồ đệ tốt!”
Nói xong, bàn tay đột nhiên ấn mạnh lên vai Tiểu Dương, một tay khác đấm lên bụng của Tiểu Dương.
Tiểu Dương chỉ cảm thấy một luồng lực lớn đề nặng trên vai, không nhúc nhích nổi.