Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 377




Chương 377

“Bố, lúc nãy tên đó vừa vào phòng làm việc của con, muốn lấy Hoàng Tinh, còn nói cái gì mà quen biết với bác cả, sau khi bị con vạch trần thì lại nói dùng y thuật để trao đổi. Bố nghe xem, dùng y thuật để đổi thuốc của Đồng Khánh Đường chúng ta, nghe có buồn cười không!”

Ông ta lại cười lạnh với Lý Dục Thần, nói: “Thế nào, không lừa được tôi nên chạy tới chỗ bố tôi lừa gạt hả?”

“Câm miệng!”

Hồ Sư Ước bừng bừng lửa giận, hơn nữa địa vị của ông ta ở nhà họ Hồ từ trước đến nay chỉ nói một là không ai dám nói hai, âm thanh vừa cất lên đã khiến Hồ Tu Nhất hoảng sợ.

“Cậu Lý, thật sự ngại quá, họ Hồ tôi không biết dạy con, khiến cậu chê cười rồi”.

Hồ Sư Ước đứng dậy, cung kính cúi đầu trước Lý Dục Thần một cái.

“Bố…” Hồ Tu Nhất quỳnh lên nói: “Bố làm cái gì vậy, nó có nhận nổi không?”

Lý Dục Thần giơ tay đỡ lấy Hồ Sư Ước, cười nói: “Hồ lão, không cần phải như vậy đâu. Giám đốc Hồ nói cũng đúng, mặt tôi không có ghi chữ gì, lại tới đây đòi đồ gia truyền của nhà họ Hồ, nếu là tôi thì chắc tôi cũng nghĩ đây là kẻ lừa đảo”.

Nói xong bèn cười ha hả.

Hồ Sư Ước thấy Lý Dục Thần không tức giận thì cũng cười sang sảng.

Ông ta đi tới, bảo nhân viên mở thùng gỗ ra.

Trong thùng là một nhánh Hoàng Tinh lớn, nhánh nhánh cành cành chi chít, đan xen chia ra nhiều hướng khác nhau.

“Hoàng Tinh này có hơn năm trăm năm tuổi, vốn nặng một trăm ba mươi lăm cân, trăm năm qua đã sử dụng hết gần nửa, còn thừa bảy mươi mấy cân. Cậu Lý có thể kiểm tra hàng một chút, xem số năm tuổi và số cân có đủ dùng hay không”.

Hồ Tu Nhất căng thẳng nói: “Bố, bố không thể đưa Hoàng Tinh cho tên này! Đó là Hoàng Tinh năm trăm năm, giá trị hơn tỷ đấy!”

Hồ Sư Ước tức giận: “Trong mắt con ngoài tiền ra thì còn cái gì? Giá trị hơn tỷ hả? Con đừng quên, Hoàng Tinh là thuốc, mà thuốc thì dùng để chữa bệnh cứu người, chứ không phải để lấy lời! Tổ huấn của nhà họ Hồ chúng ta là không lừa gạt, giữ mình, không quan tâm đ ến tiền bạc, chẳng lẽ con đã quên hết rồi?”

“Con… Con không dám!”, Hồ Tu Nhất cúi đầu nói: “Nhưng mà… Nhưng mà…”

“Nhưng cái gì?”

“Nếu lỡ đâu tên này là kẻ lừa đảo thật thì sao?”, Hồ Tu Nhất bất chấp nói: “Lúc nãy tên đó còn nói sẽ dùng y thuật của mình để trao đổi, con hỏi lại là dùng y thuật gì là biết ngay tên này lừa đảo rồi”.

Hồ Tu Nhất nghĩ, nếu Lý Dục Thần không thừa nhận những lời mình vừa nói thì chứng tỏ anh là kẻ lừa đảo, Hồ Tu Nhất lại không sợ đối chất, thư ký và trợ lý của ông ta đều có thể chứng minh.

Nếu Lý Dục Thần thừa nhận mình có nói, thì phải lấy ra được y thuật để trao đổi. Dùng y thuật để trao đổi đồ gia truyền của nhà họ Hồ trước mặt bố anh ta, đúng là nực cười.

“Con…”, Hồ Sư Ước tức đến mức tay run hết cả lên, hận không thể nhào tới cho ông ta một cái tát.

Lý Dục Thần đi tới chỗ thùng, nhìn Hoàng Tinh bên trong.

Đúng là đồ tốt, Hồ Tu Nhất nói nó có giá trị hơn tỷ chắc cũng đã giảm bớt rồi.

Hoàng Tinh hơn năm trăm năm, đừng nói là trị bệnh cứu người, dù tiên gia có dùng để chế thuốc cũng có tác dụng như thường.