Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 366




Chương 366

Thượng Nhẫn mất tích, tông môn bọn họ nhất định sẽ điều động kẻ mạnh hơn để đến đây báo thù.

“Em Lý, chú cũng phải cẩn thận đấy. Bọn Đông Doanh này bản lĩnh thật thì không có mà toàn ba cái chiêu trò hạ đẳng gì đâu không, thích nhất là đâm sau lưng”.

“Anh cứ yên tâm”, Lý Dục Thần bảo đảm.

Hai người trò chuyện với nhau thêm một chút nữa, rồi Lý Dục Thần kể chuyện cần tìm hoàng tinh năm trăm năm trở lên để chữa bệnh cho Lâm Vân.

Tiền Khôn nhíu mày, nói: “Ở Đồng Khánh Đường thì có đấy, anh dám chắc về điều đó, cơ mà đây là bảo vật gia truyền của bọn họ, nếu chú muốn có nó thì e là không dễ dàng đâu. Anh có thể làm đầu mối trung gian giúp chú liên lạc với bọn họ, nhưng anh không dám hứa người ta có cho hay không đâu đấy”.

Lý Dục Thần bảo: “Không sao, em chỉ cần gặp được họ là được, cùng lắm là trao đổi với họ thôi”.

Đồng Khánh Đường tọa lạc tại dưới chân núi Thành Hoàng, là khu vực phồn hoa nhất tại Tiền Đường.

Bức tường ở nơi này cao hơn chiều cao của hai người bình thường cộng lại, chiếm diện tích những mấy ngàn mét vuông tại một khu phố náo nhiệt thế này, thoạt trông tráng lệ và khí phái vô cùng.

Đi qua bức tường là một dãy những ngôi nhà cổ kính nằm san sát nhau.

Đi vào cổng chính là Quốc Y Quán của Đồng Khánh Đường, người ra kẻ vào nô nức, tất cả đều đến đây để khám bệnh, dòng người xếp hàng để đăng ký lấy số dài như con rắn vậy.

Bên cạnh Quốc Y Quán là tiệm thuốc bắc, vừa đến nơi đã nghe thấy mùi thuốc bắc thuần túy nồng nặc.

Kế bên nữa là viện bảo tàng thuốc Trung Y, nơi này bày biện rất nhiều nguyên liệu thuốc Đông Y hiếm thấy cùng với những dụng cụ dùng để chế thuốc thời xưa, ngoài ra còn có toa thuốc của các thầy thuốc thời trước.

Nơi này có hoàng tinh, có điều chỉ vỏn vẹn ba mươi năm trở lại đây, có cái viết năm mươi năm thì chỉ là độn lên mười mấy năm mà thôi.

Mã Sơn không có hứng thú với dược liệu, kể chuyện hoàng tinh với anh ta thì anh ta cũng chẳng giúp được gì, thế là Mã Sơn đi dạo phố một mình.

Anh ta cũng quen biết vài ba người bạn tại Tiền Đường nên đương nhiên không lo không có ai đi cùng mình.

Lý Dục Thần một mình đi dạo trong viện bảo tàng một lát.

Sau đó anh sang tiệm thuốc bắc nằm ở bên cạnh.

Tiền Khôn nói với anh rằng tất cả những dược liệu cổ của nhà họ Hồ đều được bảo quản trong tiệm thuốc bắc này.

Chủ tiệm thuốc bắc hiện tại tên là Hồ Tu Nhất, đồng thời là phó tổng giám đốc của Đồng Khánh Đường.

Bố của Hồ Tu Nhất chính là chủ gia tộc đương nhiệm của nhà họ Hồ, bác sĩ chuyên về y học Trung Quốc nổi tiếng gần xa của Tiền Đường – Hồ Sư Ước.

Lý Dục Thần băng qua hành lang tiệm thuốc bắc, đi vào bên trong, nơi đó có treo tấm bảng “Không phận sự miễn vào”.

Một nhân viên làm việc cản anh lại: “Này, anh làm cái gì đấy?”

Lý Dục Thần lịch sự trả lời: “Tôi cần gặp giám đốc Hồ”.

“Giám đốc Hồ? Giám đốc Hồ nào?”, có lẽ nhân viên làm việc tưởng rằng anh là mấy nhân viên chào hàng của nhà máy sản xuất dược phẩm, mặt mày không kiên nhẫn thấy rõ: “Ở đây có nhiều giám đốc Hồ lắm, anh có hẹn trước không?”

Lý Dục Thần trả lời: “Tôi tìm phó tổng giám đốc Hồ, Hồ Tu Nhất, phiền anh hãy thông báo với ông ấy một tiếng, nói tôi là người được ông Khôn giới thiệu”.