Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 356




Chương 356

Chị Mai sợ giật mình: “Ông cả nhà họ Viên hay là ông hai nhà họ Viên?”

“Viên Quốc Thành, chắc là ông hai”.

Sư phụ Vinh và ông chủ Vương cũng đều ngẩn người.

Nhà họ Viên ở Tiền Đường, là gia tộc trong top ba của Tiền Đường đó.

Ngoại trừ nhà họ Tiền và nhà họ Cao, ai dám chọc?

“Vậy cậu còn không chạy đi?”, chị Mai tỏ vẻ mặt lo lắng: “Cậu còn đến đây làm gì?”

Lý Dục Thần nói: “Không sao, chỉ là nhà họ Viên nhỏ bé mà thôi”.

“Cậu…”

Nghe khẩu khí của Lý Dục Thần, chị Mai tức đến không để đâu cho hết.

“Cậu biết thế lực của nhà họ Viên lớn đến mức nào không? Bọn họ muốn giết cậu, dễ dàng như bóp ch3t một con kiến”.

Vẻ mặt của chị Mai đầy quan tâm, khiến Lý Dục Thần rất cảm động.

Ông chủ Vương và sư phụ Vinh ngoài miệng nói muốn bắt anh đi lĩnh thưởng, nhưng ánh mắt nhìn anh lại có sự lo lắng chân thành.

“Tiểu Lý, nghe lời chị Mai đi, mau đi đi. Ngay cả chúng tôi cũng biết có lệnh treo thưởng, không biết có bao nhiêu nhân vật giang hồ đang rất muốn hành động đấy”.

“Nhà họ Viên lợi hại như vậy, chẳng phải cũng phải dựa vào phần thưởng để lấy mạng của tôi đấy sao?”, Lý Dục Thần cười nói.

“Người ta có tiền, tiền chính là vũ khí tốt nhất, có thể dùng tiền giải quyết cậu, chính là cách đơn giản nhất. Đây là sự khác biệt giữa hào môn và người bình thường”.

Sư phụ Vinh khuyên hết nước hết cái.

Lý Dục Thần cảm thấy sư phụ Vinh nói cùng có lý.

Đối với người bình thường, tiền, đúng là thực dụng nhất, cũng là vũ khí mạnh nhất.

Tiếc là anh không phải là người bình thường.

“Chị Mai, sư phụ Vinh, ông chủ Vương”, Lý Dục Thần nói: “Hôm nay tôi đến, là muốn đến cảm ơn mọi người, nhiều ngày nay, cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi và Đinh Hương”.

“Xí”, chị Mai khinh thường không thèm quay đầu qua: “Đừng có vậy vô ích thôi, tôi rụng cả răng rồi, có gì mau nói, nói thẳng ra đi!”

Lý Dục Thần nói: “Giang hồ rộng lớn, mọi người muốn đi, tôi không ngăn cản, nhưng tôi vẫn hy vọng, mọi người có thể ở lại”.

“Ở lại?”, chị Mai cười lạnh lùng nói: “Ở lại, cậu nuôi chúng tôi hả?”

Lý Dục Thần nghiêm túc nói: “Được”.

Mọi người trong quán đều bật cười.

Chị Mai lạnh lùng nhìn anh, hỏi: “Cậu nói cho tôi biết, cậu Lý ở thủ đô thách chiến với Vương Tông Sinh đó, là cậu phải không?”

“Đúng thế”, Lý Dục Thần gật đầu.

Mọi người đều kinh ngạc, ngay cả chị Mai, tuy hỏi như vậy, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Là cậu thật hả?”

Sau khi được xác nhận lần nữa, vẻ mặt chị Mai đột nhiên biến sắc, tức giận bừng bừng chỉ vào anh nói: “Đồ khốn khiếp! Nếu đã hẹn chiến đấu, tại sao lại không tham gia? Cậu có biết, tôi đã đặt cược cả gia sản của tôi cho cậu thắng không! Cậu không chiến mà bại, tôi đã thua hết sạch! Bây giờ, tôi không còn nơi nào để đi, cậu muốn tôi đi, tôi cũng không đi nổi!”