Chương 234
Hơn nữa, bên cạnh những cao thủ của Bạch Hổ đường thì vị đường chủ Bạch Hổ đường kia còn có bản lĩnh không thua kém gì ông hai.
Anh rể là loại quái vật gì vậy! Trong vòng chưa đầy một phút, tất cả thành viên Bạch Hổ đường nhà họ Triệu, bao gồm đường chủ Triệu Sơn, đều đã ngã xuống đất.
Lý Dục Thần đứng đó, phủi nhẹ quần áo.
“Cậu…”
Trong ánh mắt Triệu Sơn tràn ngập sợ hãi, lại rất không cam lòng.
Vì Bạch Hổ đường, ông ta đã ẩn nhẫn suốt mười mấy năm.
Trong mười mấy năm qua, bên ngoài không một ai biết có một nhân vật như Triệu Sơn tồn tại.
Ngay cả trong nhà họ Triệu cũng có rất nhiều người không biết ông ta.
Vốn dĩ ông ta còn định gây dựng Bạch Hổ đường trong âm thầm, sau đó sẽ tìm cơ hội tạo tiếng vang.
Thế mà bây giờ Bạch Hổ đường do ông ta một tay gầy dựng cũng đã không còn nữa.
Tương lai cùng chí lớn của ông ta cũng đã bị phá hủy cùng với nó.
Làm sao ông ta có thể không căm hận cho được!
“Cậu… rốt cuộc cậu là ai?”
“Tôi họ Lý”.
“Hóa ra cậu chính là Lý đạo trưởng mà nhà họ Lâm đã mời về”.
Lý Dục Thần hơi ngạc nhiên, không biết mình đã biến thành đạo trưởng từ khi nào?
Ở trên Côn Lôn có nhiều tiên tông nhưng không giống như các môn phái trong đạo giáo.
Chỗ của anh là Vạn Tiên tông ở Thiên Đô phong, được thiên hạ công nhận là tiên môn đứng đầu.
Bất luận là kẻ tu võ đạo, phù chú, luyện đan hay kiếm tiên, sau khi đạt được thành tựu tông sư thì đều muốn lên Thiên Đô.
Chỉ khi lên được Thiên Đô phong, tiến vào Vạn Tiên trận thì mới có thể được xem là tiên nhân chân chính.
Khi đệ tử Thiên Đô xuống núi thì đồng đạo đều sẽ gọi là tiên trưởng chứ không phải đạo trưởng.
Danh xưng chỉ khác nhau một chữ nhưng địa vị thì cách xa ngàn dặm.
Lý Dục Thần nhìn Triệu Sơn nói: “Võ công của ông mặc dù không cao nhưng đã nhập võ đạo thì đường đường cũng là một võ giả, sao lại đi canh cửa cho ác vu ma đạo?”
Triệu Sơn vốn đang bị thương, nghe vậy thì càng hộc máu dữ dội.
Võ công mặc dù không cao sao?
“Cậu… cậu…”, ông ta chỉ vào Lý Dục Thần, tức giận đến mức không nói nên lời.
“Ngô đại sư kia đang ở đâu?”, Lý Dục Thần quay đầu hỏi Triệu Thần Dương.
Triệu Thần Dương run giọng nói: “Ngô… Ngô…”
Đột nhiên, trên mặt hắn ta lại lộ ra vẻ mừng rỡ, hét lên: “Ngô đại sư, bố, mau cứu con!”
Chỉ nghe có người nói: “Là kẻ nào đang tìm lão phu?”
Lời nói vừa dứt thì đã có một đoàn người từ tây viện đi tới.
Người đi đầu chính là gia chủ nhà họ Triệu, Triệu Tứ Hải.