Chương 223
Lâm Vân gật đầu, siết chặt nắm tay.
“Anh rể, nếu thật sự có đánh nhau thì em sẽ bảo vệ anh”.
“Ồ? Cậu cũng biết võ sao?”, Lý Dục Thần vô cùng hứng thú hỏi.
“Em là nhà vô địch trong cuộc thi Taekwondo thanh thiếu niên thành phố Hòa, ông Hai cũng đã dạy em biết thêm khí công nữa”.
“Vậy một mình cậu có thể chấp mấy người?”
Lâm Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là mười người”.
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Được, vậy tôi để cậu lo mười người”.
Lúc này, quản gia của nhà Triệu từ trong đi ra nói với bọn họ: “Cậu Lâm, cậu chủ của tôi có lời mời”.
Lâm Vân hơi sửng sốt, sau đó lập tức thích ứng với thân phận của mình, cậu đứng thẳng người, ngẩng cao đầu, cùng quản gia nhà họ Triệu đi vào.
Lý Dục Thần theo sát phía sau.
…
Ở bên đường cách trang viên nhà họ Triệu vài dặm đã có một hàng xe ô tô sang trọng đậu kín.
Lâm Thu Thanh ngồi ở chiếc xe chính giữa, lắng nghe báo cáo của những người xung quanh.
“Bọn họ thật sự đã đi vào sao?”, Nghiêm Tuệ Mẫn lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Thu Thanh, ông mau nghĩ cách đi, chúng ta chỉ có một đứa con trai là Lâm Vân, lỡ như có chuyện không hay…”
Lâm Thu Thanh âm trầm nói: “Đây đều là do nó tự chuốc lấy”.
Nghiêm Tuệ Mẫn tức giận nói: “Lý Dục Thần thật quá đáng!”
“Mẹ, mẹ không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Dục Thần”, Lâm Mộng Đình nói.
“Con thật là, nó là em trai của con đó, sao con lại bênh người ngoài?”, Nghiêm Tuệ Mẫn chỉ trích: “Nếu như hôm nay Lâm Vân không xảy ra chuyện gì thì tốt, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì con cũng đừng hòng được kết hôn với Lý Dục Thần. Ba tháng, để mẹ xem trong ba tháng cậu ta còn có thể nghĩ ra chiêu trò gì!”
Lâm Mộng Đình cắn môi, nhỏ giọng nói: “Con tin anh ấy”.
Trong một chiếc xe khác phía sau họ, Lâm Lai Nghi và Viên Quốc Thành đang ngồi ở ghế sau.
“Thật sự đi vào rồi sao?”, Lâm Lai Nghi hả hê nói: “Bọn chúng chết chắc rồi”.
Viên Quốc Thành nói: “Không dễ chết như vậy đâu, cậu chủ nhà họ Lâm chết ở nhà họ Triệu thì không có cách nào cứu vãn được, cùng lắm chỉ bị dạy dỗ chút thôi”.
Lâm Lai Nghi không hài lòng, trợn mắt nói: “Quốc Thành, không phải anh quen biết người của nhà họ Triệu sao?”
Viên Quốc Thành cả kinh hỏi: “Em muốn làm gì?”
Lâm Lai Nghi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Nếu Lâm Vân chết thì người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Lâm cũng chỉ còn lại đứa cháu Thiếu Bình đang ở Đông Doanh thôi. Sau đó anh bắt cháu của anh kết hôn với Lâm Mộng Đình, vậy thì từ giờ trở đi chẳng phải toàn bộ nhà họ Lâm đều nằm trong tay chúng ta hết hay sao! Ngoài ra, nếu Lâm Vân chết trong nhà họ Triệu thì nhà họ Lâm và nhà họ Triệu chắc chắn sẽ khai chiến với nhau, anh có thế giúp nhà họ Lâm tạo dựng tên tuổi, thuận tiện đưa nhà họ Viên vào thành phố Hòa. Đợi đến khi cơ cấu kinh doanh của thành phố được xây dựng lại, thì anh nói xem, đến lúc đó ông già nhà anh có giao cho anh làm gia chủ nhà họ Viên không?”
Viên Quốc Thành chợt nhận ra, vui mừng nói: “Vợ à, em đúng là Gia Cát Lượng của anh!”