Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 211




Chương 211

Bà ta không bao giờ ngờ được rằng, cuối cùng mạng sống của em trai mình lại rơi vào tay Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần rất bình tĩnh.

Khi ở trong phòng nghỉ bên cạnh, anh đã hứa với ông cụ rằng chỉ cần Lâm Lai Phong và con trai ông ta không chủ động khiêu khích, gây sự với anh, anh sẽ bỏ qua cho họ.

Lúc này, đương nhiên anh sẽ không giậu đổ bìm leo mà đoạt lấy mạng ông ta.

Nhưng đệ tử Thiên Đô chỉ hành động theo trái tim, ngay cả khi anh biết được ý định của ông cụ Lâm, anh cũng sẽ không chủ động lấy lòng người trong gia tộc họ Lâm.

“Đây là chuyện của nhà họ Lâm, không liên quan đến cháu, ông thích xử thế nào thì xử”.

“Không liên quan gì đến cậu?”, Lâm Thượng Nghĩa nở nụ cười hờ hững nhìn anh rồi nói: “Cậu không phải người nhà họ Lâm sao? Hay là, cậu không muốn làm người nhà họ Lâm?”

Lý Dục Thần mỉm cười: ”Cháu họ Lý, là người nhà họ Lý!”

Câu trả lời này làm đám đông xôn xao.

Có người tiếc nuối thay anh, lời ông cụ nói đã quá rõ ràng, thằng nhóc này còn không biết nắm bắt cơ hội!

Cũng có kẻ hả hê, đúng là thằng ngu! Phú quý ngay trước mặt rồi mà còn không muốn!

Lâm Lai Nghi cười lạnh một tiếng: “Hay cho một người nhà họ Lý! Đừng nói dễ nghe thế, định vờ tha để bắt sao, muốn trở thành con rể nhà họ Lâm thì cứ làm, cần gì nói người nhà họ Lý này kia nọ, tôi coi thường loại người làm đ* mà còn muốn được lập đền thờ nhất đó!”

Lý Dục Thần chẳng thèm nhìn bà ta cái nào.

Lâm Lai Nghi cảm nhận được sự khinh miệt tới từ đối phương, trong lòng giận dữ nhưng vừa rồi đã bị bẽ mặt, bà ta không dám nói gì quá đáng hơn.

Chỉ có thể thầm thề rằng tuyệt đối không để Lý Dục Thần trở thành con rể nhà họ Lâm.

Không được ông cụ che chở, tên này chỉ là châu chấu sau thu, nhảy nhót được bao nhiêu ngày nữa đâu.

Sớm muộn gì tên này cũng rơi vào tay bà ta, dễ dàng bóp chết thôi.

Đang lúc mọi người cho rằng ông cụ Lâm sẽ nổi giận vì những lời không kiêng nể gì của Lý Dục Thần thì Lâm Thượng Nghĩa lại cười ha hả.

“Họ Lý, ha ha! Tốt tốt tốt, rất có phong độ khí phách của ông nội cậu năm ấy, quả nhiên tôi không nhìn nhầm người, ha ha!”

Tiếng cười của ông cụ Lâm làm mọi người không hiểu ra sao.

Tim Lý Dục Thần hơi run rẩy, không biết người ông nội mà ông cụ vừa nhắc tới là Lâm Hữu Toàn ở thành phố Hoà hay gia chủ Lý Thiên Sách của nhà họ Lý tại thủ đô năm xưa.

“Cậu họ Lý, không sai! Nhưng cậu đừng quên trong tay mình còn một hôn ước, bên trên có dấu tay của ông nội cậu và tôi. Theo ước hẹn, ít nhất cậu cũng đã là nửa người nhà họ Lâm rồi”.

Lâm Thượng Nghĩa dừng một chút mới nhìn thoáng qua Lý Dục Thần.

“Mười tám năm trước, tôi và một ông bạn già, chính là ông nội của Lý Dục Thần đã thiết lập một hôn ước. Theo ước định, đợi cháu gái Lâm Mộng Đình trưởng thành, tôi sẽ gả con bé cho Lý Dục Thần!”

Tuy nhiều người nhà họ Lâm đã biết chuyện này nhưng nó vẫn khá khác khi nghe qua miệng ông cụ Lâm.

Lâm Lai Nghi nhíu mày, tự hỏi phải làm sao để ngăn cản hôn ước này.

Mà Nghiêm Mẫn Tuệ lại tỏ ra mừng rỡ vì ông cụ nhắc tới mối hôn nhân này ngay ở từ đường, đây là lần đầu tiên xảy ra việc như thế. Hiển nhiên việc hôn nhân này rất quan trọng, mà nhờ vậy, địa vị của chồng mình sẽ càng thêm vững chắc.