Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 188




Chương 188

Cho đến giờ phút này, ông ta vẫn không thể nào tin được.

Ông ta không thể nào tin rằng trên đời này lại có vu thuật, và cũng không thể tin rằng bản thân lại bị con trai của Triệu Tứ Hải lừa.

Ngày hôm sau, Lý Dục Thần như thường lệ đến quán cơm Thân Dân làm việc.

Việc kinh doanh của quán cơm ngày hôm nay tốt một cách thần kỳ.

Có rất nhiều khách mới đến.

Có người đi lẻ, có nhóm 2 người, cũng có các nhóm nhỏ 3, 4 người.

Khách hàng đều rất hào phóng, gọi những món đắt tiền nhất trong quán.

Nhà bếp không đủ thực phẩm nên phải ra chợ nông sản mua bổ sung.

Nhân lực không đủ, ông chủ cũng trở thành bồi bàn, bận rộn xung quanh.

Bà chủ quán đứng sau quầy thanh toán, trên môi nở một nụ cười thật tươi.

Ngay cả tóc cũng không làm, mạt chược cũng không đánh.

Bận rộn đến ba giờ chiều thì mới có thời gian rảnh để thở.

Khi sư phụ Vinh và Tiểu Dương bước ra ngoài, lưng họ đã ướt đẫm mồ hôi như mới ngâm bồn nước nóng ra ngoài.

Sư phụ Vinh quạt chiếc mũ trong tay, oán giận nói: “Bà chủ, hôm nay là ngày mấy rồi? Lúc nào cũng làm nhiều như vậy thì không được, phải tăng lương cho tôi!”

Học trò Tiểu Dương của ông ta đứng bên cạnh cười ha hả.

“Tăng, tăng, tăng”, bà chủ cười tươi như hoa nở, nói: “Nếu như mỗi ngày đều bán được như vậy thì tôi nhất định sẽ tăng lương cho mọi người. Nhìn xem sư phụ Vinh của chúng ta mệt mỏi thế nào kìa!”

Sư phụ Vinh mập mạp, đầu to cổ dày, là một đầu bếp điển hình.

Nhưng làn da của ông ta rất trắng, thậm chí còn trắng hơn cả bà chủ, mồ hôi vừa ra lại trông giống như ngọc ngâm trong nước.

“Này, Tiểu Lý, sao cậu lại không đổ mồ hôi vậy? Tôi thấy cậu cũng rất bận rộn, không hề lười biếng mà!”

Lý Dục Thần cười nói: “Trời sinh nó vậy”.

“Ôi trời, đúng là thần tiên!”, sư phụ Vinh cảm khái nói: “Trước kia tôi nghe sư phụ mình nói rằng người đã thành tiên thì da trắng như kem, huyết hóa bạch cao, cho dù ném vào bếp lò cũng không đổ mồ hôi”.

Bà chủ nói: “Tôi cũng không đổ mồ hôi, chẳng lẽ tôi cũng sắp thành tiên rồi sao?”

“Thôi đi, bà ngồi ở quầy có máy lạnh thì làm sao mà đổ mồ hôi được!”

“Cái gì chứ, tôi cũng có giúp dọn bàn mà, làm gì có lười biếng như ông nói đâu!”, bà chủ liếc mắt nhìn sư phụ Vinh một cái.

Sư phụ Vinh cười nói: “Tôi chỉ là một đầu bếp, bà trả tiền cho tôi, cho tôi cơm ăn, sao tôi dám nói bà được?”

Lý Dục Thần suy nghĩ một chút liền hỏi: “Sư phụ Vinh, nghe khẩu âm thì hình như ông là người thủ đô đúng không?”

“Ha ha, lúc nhỏ có ở thủ đô mấy chục năm rồi, khẩu âm khó thay đổi”.

Không biết có phải do nhớ quê hương hay không mà trong mắt sư phụ Vinh lại có chút cô đơn.

“Ông rời quê hương bao lâu rồi?”

“Ôi trời, đã đi lâu lắm rồi, chắc cũng phải hai mươi năm có lẻ. Lúc mới rời khỏi thủ đô tôi cũng đẹp trai như cậu, còn nuôi tóc dài, lưng đeo dao làm bếp, phong độ ngời ngời. Thời gian đúng là không tha một ai”.

Sư phụ Vinh sờ cái đầu đã hói phân nửa của mình rồi nở nụ cười tự giễu chính mình.

“Sư phụ Vinh kể cho tôi nghe chút chuyện cũ ở thủ đô đi!”, Lý Dục Thần giả vờ rất hứng thú với thủ đô.

“Chuyện xa xưa ở thủ đô, chuyện lừa gạt ở xưởng lưu ly, chuyện giang hồ dưới chân cầu vượt, chuyện tình yêu nơi ngõ hẻm, cậu muốn nghe chuyện nào? Nếu như cậu muốn nghe chuyện cũ ở hoàng thành vậy thì cậu tìm nhầm người rồi, cậu nên đi hỏi thái giám mới đúng, ha ha ha…”

Lý Dục Thần nói: “Vậy hãy kể về những gia đình giàu có ở thủ đô đi”.