Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 17




Chương 17

Lâm Lai Phong hắng giọng một tiếng:

“Đúng đó chú, Tuệ Mẫn nói rất có lý, chưa nói đến việc không môn đăng hộ đối, chỉ nói hai người trước giờ chưa từng gặp nhau, sao Mộng Đình có thể chấp nhận được? Chú cũng hiểu tính Mộng Đình mà”.

Lâm Thu Thanh nhìn anh họ với vẻ biết ơn, cảm thấy anh họ đã nói giúp như thế rồi bèn tiến lên cất lời: “Bố…’

Ai ngờ ông ta vừa lên tiếng thì Lâm Thượng Nghĩa đột nhiên đứng phắt dậy, cầm lấy bình trà trên bàn đập mạnh một cái.

Một tiếng xoảng vang lên, bình sứ vỡ tan tành.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.

Bình sứ này do một người nổi tiếng làm ra, giá cả không rẻ, cũng là thứ mà ông cụ thích, ngay cả bình sứ cũng ném xuống đất, có thể thấy ông cụ tức giận đến mức nào.

Lần này không còn ai dám nói gì nữa.

“Thằng nhóc nghèo?”, Lâm Thượng Nghĩa cười khẩy: “Nghèo thì sao, mở gia phả xem một lượt ba thế hệ nhà ai chưa từng nghèo không? Nhà họ Nghiêm các cô chưa từng nghèo à?”

“Lâm Thượng Nghĩa tôi năm đó cũng từng nghèo! Lúc tôi gặp khó khăn ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, nếu nghĩ như các người thì năm đó tôi có thể cưới được mẹ của người sao?”

“Ông chủ đừng nổi giận, cần gì phải thế chứ”, Lâm Thiền Minh đứng sau lưng Lâm Thượng Nghĩa nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Không phải tôi giận mà là đám bất hiếu này quá tệ hại!”, Lâm Thượng Nghĩa chỉ bàn tay run rẩy vào mấy người trong phòng khách: “Tôi không còn sống được bao lâu nữa, nếu tôi đi rồi, ai trong các người có thể kế thừa gia sản khổng lồ như thế? Đuổi Lý Dục Thần đi, các người sẽ phải hối hận!”

“Bố…”, Lâm Thu Thanh không hiểu kế thừa gia sản được hay không có liên quan gì với người tên Lý Dục Thần này, có phải ông cụ hồ đồ rồi không? Nhưng ông ta lại không dám nói như thế mà chỉ hỏi: “Bố nói đi, chúng con phải làm thế nào bố mới có thể hết giận?”

“Tìm! Đi tìm, huy động tất cả mọi người, không tìm được người về…”, ông cụ Lâm chỉ vào Lâm Thu Thanh: “Con cũng đừng làm gia chủ nữa, còn nữa, bảo vợ con cút về thành phố Mai luôn”.

Câu nói cuối cùng khiến Nghiêm Tuệ Mẫn suýt ngã quỵ dưới đất.

Đinh Hương gọi điện thoại cho Mã Sơn, vui vẻ kể qua điện thoại cho gặp lại Lý Dục Thần.

Sau khi cúp máy, cô ấy vui vẻ nói với Lý Dục Thần:

“Anh Dục Thần, anh Mã Sơn nói vấn đề việc làm của anh cứ để anh ấy lo”.

“Ồ”, Lý Dục Thần hờ hững gật đầu, anh không muốn dập tắt sự nhiệt tình của Đinh Hương.

Đinh Hương cứ mãi nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần hỏi: “Em nhìn anh làm gì, trên mặt anh dính cái gì sao?”

Đinh Hương cười hì hì: “Anh Dục Thần, dáng vẻ này của anh không thể đi làm được, chẳng khác nào một đạo sĩ, em dẫn anh đi cắt tóc nhé”.

Sau đó cô ấy im lặng kéo Lý Dục Thần đi tới tiệm làm tóc, để cho thợ cắt tóc tân trang lại cho Lý Dục Thần, cắt mái tóc dài anh nuôi mười mấy năm thành tóc ngắn trông rất có tinh thần.

Đinh Hương lại kéo anh đi tới trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo.