Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 146




Chương 146

Đột nhiên cơ thể ông ta phồng lên, quần áo như được bao phủ bởi một chiếc quạt gió.

Mặc dù Trần Văn Học không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng nhận ra có gì không đúng vội gọi: “Chú Cố, đừng!”

Anh ta lập tức muốn chạy đến.

Một bàn tay bỗng đè lên vai anh ta kéo lại.

Trần Văn Học quay đầu lại: “Anh Lý, anh làm gì thế?”

Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Anh đừng đến gần, sẽ chết đấy”.

“Nhưng, chú Cố…”, Trần Văn Học lo lắng nói.

“Để tôi vậy”.

Lý Dục Thần vỗ nhẹ vào vai anh ta, sau đó bước lên trước.

Trần Văn Học há miệng muốn nói gì nhưng lại không nói thành lời, chỉ sửng sốt nhìn theo.

Lý Dục Thần chậm rãi bước đi.

“Muốn chết à!”, Chu Lợi Quân thấy anh bước đến thì hung tợn lớn giọng nói: “Thầy Kampot, giết kẻ này trước đã”.

Oan hồn của một con chó chặn trước mặt Lý Dục Thần.

Nó thấp giọng gầm gừ.

Nhưng nó lại không tiến lên như thể đang sợ gì đó.

Kampot lẩm bẩm niệm hai câu, gõ vào trên pháp khí xương đầu.

Lại có vài con chó nữa xuất hiện bao vây Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần vẫn từ tốn tiến từng bước về phía trước.

Mọi người đều lo lắng cho anh.

“Dục Thần!”

Mã Sơn chạy đến bảo vệ bên cạnh Lý Dục Thần.

Trán anh ta ướt đẫm mồ hôi, đối mặt với mấy thứ này, dù là người đánh nhau giỏi đến mấy thì cũng không biết nên ra tay thế nào.

Nhưng anh ta tuyệt đối không lùi bước.

Cùng lắm là liều mạng, muốn chết cũng chết chung với anh em.

Lý Dục Thần dừng lại, mỉm cười với anh ta: “Anh Mã Sơn, anh quay lại đi, em có thể xử lý”.

Mã Sơn thấy Lý Dục Thần tự tin như vậy bèn gật đầu.

Nhưng anh ta không lùi về sau mà đứng tại đó, lo lắng nhìn theo.

Một khi anh em của mình gặp nguy hiểm, anh ta sẽ không do dự mà lao đến.

Lý Dục Thần tiếp tục đi về phía trước.

Đám linh hồn chó bao vây lấy anh nhưng vẫn giữ khoảng cách, không dám tấn công như thể trên người anh có thứ gì đó khiến chúng sợ hãi.

Anh bước đến bên cạnh Cố Ngôn Châu.

Lý Dục Thần nhẹ nhàng vỗ vào người ông ta.

Cố Ngôn Châu đang vận chuyển chân khí, đã đến cực hạn, ông ta sắp tự nổ rồi.