Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1435




Chương 1435

Ông chủ Hầu đã ở trong nhà tĩnh dưỡng xem tin tức trên mạng, cảm khái điện thoại của du khách đúng là tốt, đứng xa như vậy mà vẫn có thể chụp được Phật quang và áng mây lưu ly rõ ràng, mà điện thoại của mình rõ ràng cách gần như vậy, còn suýt nữa dán sát vào mặt cương thi, vậy mà chẳng chụp được cái gì.

Ông chủ Hầu không biết võ công càng không hiểu đạo pháp, lại là người duy nhất không bị thương trong bốn người.

Thói đời chính là thần kỳ như vậy, chỉ cần có khí vận, không nhất thiết phải là lợi hại sẽ nhất định lợi hại.

Nhưng mà cho dù như thế nào, ông chủ Hầu đều phải tán thành Lý Dục Thần lợi hại thật, hơn nữa còn không phải lợi hại bình thường, đơn giản là lợi hại vô pháp vô thiên.

Bắt đầu từ lúc tranh chấp ở cổng Bách Thảo Đường, ông chủ Hầu đã có dự định leo lên chiếc xe tốc hành phục hưng nhà họ Lý lần này.

Nhưng lúc đó ông ta chỉ muốn nhờ chuyến xe đó để nâng cao giá trị con người mình lên một bước, tốt nhất là có thể chen chân vào xã hội thượng lưu.

Cho dù thất bại, chỉ cần không bị tai nạn xe, lấy mấy chục năm tích lũy của ông ta, muốn trở lại thời kỳ bậc trung bình thường cũng không có tổn thất gì.

Nhưng sau khi trải qua chuyện nguy hiểm thập tử nhất sinh lần này, ông chủ Hầu đã không còn có ý định đi nhờ xe nữa, mà quyết định sẽ bán mạng cho cậu Lý.

Chứng kiến được quỷ vương trong mộ huyệt Thiên Phật Câu đã hoàn toàn lật đổ thế giới quan của ông ta.

Ông ta làm ở Phan Gia Viên mấy chục năm, đã từng đi thăm quan Quỷ Trạch, thăm dò cổ mộ, ông ta cũng tự nhận là có chút kiến thức, thậm chí còn không thèm coi đám công tử nhà giàu kia ra gì, không phải chỉ là tốt số thôi sao!

Nhưng bây giờ, ông ta cảm thấy mấy chục năm quá khứ của mình đều sống vô dụng.

Cũng chỉ khi trải qua chuyện như vậy mới có thể hoàn toàn thay đổi mình, cũng hoàn toàn hạ thấp mình xuống.

Bốn người cùng nhau trở về Bách Thảo Đường. Người nhà họ Bạch đã sắp xếp rất chu đáo, cung cấp cho mỗi người một phòng riêng để bọn họ dưỡng thương, còn có nhân viên y tế chuyên môn nữa.

Ông chủ Hầu không bị thương, đương nhiên cũng không tiện để hộ sĩ tuổi trẻ xinh đẹp chăm nom mãi.

Ông ta liền tỏ vẻ biết ơn đến nhà họ Bạch, sau đó đi tạm biệt Lý Dục Thần. Nhưng lại bị Lâm Mộng Đình ngăn cản, nói cho ông ta biết cậu Lý còn đang dưỡng thương, không tiện quấy rầy, bảo ông ta về trước đi.

Ông chủ Hầu không tỏ vẻ trung thành được, người nhà họ Bạch cũng không giữ ông ta lại, chỉ có thể hậm hực rời đi, trở về nhà của mình.

Ông ta lại có chút căm hận mình, vì sao lúc đi ra khỏi Thiên Phật Câu không nói với cậu Lý “tôi muốn làm việc với cậu” luôn đi?

Có lẽ tu tiên sẽ có độ khó, nhưng dù sao vẫn có thể giúp đỡ quản lý một vài chuyện thế tục đi.

Cậu Lý mới tới kinh thành, bên cạnh ngoại trừ một vị phu nhân, rõ ràng là đang thiếu người.

Chỉ cần da mặt dày một chút là sẽ có thể chiếm được tiên cơ.

Nhưng đến thời khắc mấu chốt, ông ta lại rút lui.

Điều làm cho ông ta tức giận chính là, trên đường ông ta đã nghe thấy Bạch Phương Hưng nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, lúc trước là tôi trách lầm cậu, tôi có mắt không tròng, không biết tiên nhân Thiên Đô. Bạch mỗ nợ cậu một cái mạng, kể từ hôm nay, cậu có gì sai khiến, Bạch mỗ muôn lần chết cũng không chối từ!”

Ông chủ Hầu tự nhủ trong lòng, rõ ràng là tên đạo sĩ thúi này vẫn luôn làm khó dễ cậu Lý, lấy mặt mũi đâu ra để nói những lời đó?