Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1420




Chương 1420

Tiêu Minh Hạc quát lớn một tiếng, liên tục vung hai tay ra, bổ ra hai đao khí giao nhau, đánh chết đám âm hồn đã tụ tập càng ngày càng nhiều trước người, nhân cơ hội này quay đầu nhìn thoáng qua.

Không nhìn không sao, vừa nhìn một cái đã phải hít một hơi lạnh.

Chỉ thấy trong ánh sáng yếu ớt sau lưng, mấy thi sát đang ngọ nguậy bò tới chỗ bọn họ.

Mà ở đằng sau mấy thi sát đó còn loáng thoáng thấy một đống thứ như vậy đang ngọ nguậy, mênh mông cuồn cuộn.

Tia sét kia của Lý Dục Thần đã tiêu diệt tất cả thi sát trong căn phòng đá đó, những thứ này chắc là mới bò ra từ trong thi bình ở mấy căn phòng đá bên ngoài, bây giờ tất cả đều đổ dồn về phía này.

Trước có âm hồn, sau có thi sát, lần này thật sự phải chết rồi.

Chợt nghe Lý Dục Thần nói: “Tôi thu nạp âm khí oan hồn, mấy người ngăn ở cổng, cản trở những thi sát kia, đừng để bọn chúng tiến vào. Nơi này là cánh cửa trăm quỷ, âm khí cực nặng, một khi để thi sát tiến vào thì lực lượng sẽ tăng gấp bội, mấy người sẽ rất khó đối phó. Chờ tôi ngăn chặn quỷ khí, siêu độ này ngàn vạn oán linh này đã”.

Vừa dứt lời, anh liền lấy Thiên Đô lệnh ra ném lên không trung.

Ngay lập tức một vầng hào quang màu vàng tỏa ra, trong hư không giống như xuất hiện một cánh cửa thông suốt, một chiếc thang trời nối thẳng lên cao, mây mù mịt mờ, cũng không biết là nối lên đến đâu.

Bạch Phương Hưng nhìn thang trời màu vàng kia, ngẩn người, còn quên cả việc tấn công, lẩm bẩm nói: “Đây là… Đây là…”

Khi trong đầu ông ta hiện ra hai chữ “Thiên Đô”, hai chân suýt nữa mềm nhũn quỳ xuống.

Nhớ tới tia sét vừa rồi, lại nhìn Lý Dục Thần, trong lòng Bạch Phương Hưng vô cùng xấu hổ.

Mãi đến khi Tiêu Minh Hạc hô lớn một tiếng: “Bạch đạo trưởng, ngây ra đó làm gì!”

Bạch Phương Hưng mới như tỉnh lại trong mộng.

Lúc này, dưới ánh sáng vàng của Thiên Đô chiếu rọi xuống, những âm linh u hồn kia đều như thiêu thân lao vào lửa, nhào vào bên trong vòng sáng.

Vòng sáng kia giống như tự hình thành không gian, âm linh vừa bay vào sẽ không thể ra ngoài được nữa.

Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc liếc nhau, xoay người, đưa tay kéo ông chủ Hầu đến, sau đó ngăn chặn cửa đại điện.

Một con thi sát cách gần nhất đã bò tới, chỉ còn cách bọn họ không đến hai mét.

Bạch Phương Hưng nâng kiếm, chém ra hai nhát vèo vèo, cắt thi sát cắt thành bốn phần.

Tiêu Minh Hạc biết không thể giế t chết được thứ này, ngay sau đó liền đánh ra bốn chưởng, rầm rầm rầm rầm, đập bốn khúc kia thành bốn bãi thịt nát.

Cứ như vậy, hai người phối hợp với nhau, miễn cưỡng giữ vững cửa đại điện.

Mà lúc này Lý Dục Thần đã rút cả ba cái Bạch Linh Phiên còn lại lên, sau đó nhảy lên trên bục đá chính giữa, đứng trước cái quan tài cỡ lớn kia.

Bây giờ âm linh đã bị Thiên Đô khống chế.

Mặc dù anh có thể tiêu diệt bọn chúng.

Nhưng thi sát phía ngoài không có hồn, muốn tiêu diệt cũng khó.

Nhưng giết hết hơn chục ngàn âm linh đã phải gánh chịu nghiệp lực và tội nghiệt vô tận, rất có thể sẽ khiến tâm của anh vùng lên, cũng sẽ khiến lần lôi kiếp thứ hai của anh trở nên vô cùng gian nan.

Biện pháp duy nhất chính là siêu độ. Lấy pháp tắc tự nhiên để khiến những thứ đó tự mình tiêu tán, quy về đạo.

Nhưng muốn làm vậy thì đầu tiên phải phá hủy quỷ khí và Bách Quỷ Trận ở nơi này đã.

Bách Quỷ Trận là đầu mối then chốt, mà nơi phát ra quỷ khí trong đại điện này chính là cái quan tài kia.