Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1382




Chương 1382

Bạch Phương Hưng nhìn ra Lâm Mộng Đình không sử dụng võ công mà là đạo thuật. Thế nhưng, điều này lại càng làm ông ta kinh ngạc hơn.

Ông ta tu đạo từ nhỏ, tu vi cũng tạm được. Ở Bạch Vân Quan, ngoại trừ một vài người như Kim Tam Mộc, Tưởng Tuyền Lâm ra thì tu vi của ông ta là cao nhất.

Đây vẫn luôn là niềm tự hào của ông ta, cũng là lý do ông ta có thể ung dung đứng trước mặt Tông Sư.

Nhưng người phụ nữ đi cùng với Lý Dục Thần cũng biết đạo pháp, mặc dù ông ta không nhìn ra được cường độ pháp lực của chiêu vừa rồi nhưng thủ pháp thì cực kỳ tuyệt diệu, chắc chắn là đã sử dụng áo thuật cực kỳ cao thâm của Huyền Môn.

Điều này làm Bạch Phương Hưng thấy hơi bồn chồn trong lòng, khi quay lại nhìn Lý Dục Thần, mí mắt ông ta không khỏi giần giật.

Tiêu Minh Hạc giật mình liếc nhìn Lâm Mộng Đình, hít sâu một hơi, chắp tay với Lý Dục Thần, nói:

“Tôi đã liều lĩnh, lỗ mãng rồi, Lý Tông Sư công lực thâm hậu, tôi rất bội phục!”

Lý Dục Thần nói: “Không sao, Tiêu Tông Sư vẫn chưa đánh hết sức, có phong phạm của bậc đại sư.Trái lại, vợ tôi mới là người ra tay có phần hấp tấp”.

Lâm Mộng Đình cười tươi nói: “Mộng Đình vô lễ, xin Tiêu tông sư đại nhân đại lượng đừng trách”.

Tiêu Minh Hạc đỏ mặt: “Phu nhân khách sáo rồi, là Tiêu mỗ học nghệ không tinh thông, khiến phu nhân chê cười rồi”.

Thái độ của Tiêu Minh Hạc khiến Lý Dục Thần âm thầm gật đầu, ý nghĩ muốn dạy bảo ông ta một trận vì vô lễ cũng biến mất, hỏi: “Tôi nghe nói thủ đô có một vị tông sư, được gọi là đệ nhất thủ đô, cùng nổi tiếng ngang với Châu lão tông sư ở Tiêu Lăng, được gọi là Tiêu Sinh Tiêu tông sư trong Bắc Tiêu Nam Châu…”

“Đó là bố của tôi”, Tiêu Minh Hạc nói.

Lý Dục Thần liền hiểu ra, nhân vật chính hôm nay là Tiêu Sinh, cũng chính là bệnh nhân mà Bạch Phương Hưng muốn bảo Lý Dục Thần đến khám.

Bạch Phương Hưng thấy Tiêu Minh Hạc và Lý Dục Thần nói chuyện với nhau, cảm thấy không đúng lắm, hoàn toàn khác với kịch bản mà ông nghĩ tưởng tượng.

“Tiêu tông sư, bây giờ có thể để cậu Lý đi thăm ông cụ rồi chứ?”, Bạch Phương Hưng hỏi.

Tiêu Minh Hạc nói: “Đương nhiên là được, vậy xin cậu Lỳ và Bạch đạo trưởng nhọc lòng rồi”.

Lý Dục Thần mỉm cười: “Xem thế nào rồi tính”.

Chưa gặp được người, anh cũng không dám bảo đảm mình có thể chữa được.

Chỉ cần ông cụ chưa đột phá tiên thiên, chỉ là sinh lão bệnh tử, tuổi thọ đã tận, thần tiên cũng hết cách.

Cho dù đã đột phá tiên thiên, chưa trải qua hết chín lần lôi kiếp, trước khi thành tiên thể, cũng vẫn có tam tai cửu nạn, cũng không phải bất tử.

Bạch Phương Hưng nhắc nhở nói: “Cậu Lý, đây không phải là xem trước rồi tính, không chữa được, thì cậu thua rồi”.

Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: “Không khám được thì thua sao? Vậy ông xem hay không thì đều có lợi ư?”

Nói xong rồi cười ha ha, cũng không quan tâm đến vẻ mặt phong phú của Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc, kéo Lâm Mộng Đình đi vào trong.

Tiêu Minh Hạc vội đuổi theo, đi lên phía trước dẫn đường, đương nhiên cũng xuất bản từ bản năng bảo vệ bố.

Đến căn phòng bên trong, Lý Dục Thần vừa nhìn thấy Tiêu Sinh đệ nhất tông sư thủ đô nằm trên giường, lập tức cau mày.

Tiêu Sinh có dáng người cao lớn, mặc dù nằm trên giường cũng có vài phần uy võ. Cơ thể của ông ta cũng không gầy yếu bệnh tật, khác với bệnh nhân bình thường.

Chỉ là trên khuôn mặt ông ta chớp lên một tầng khí xanh đen.