Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1374




Chương 1374

Người này bước tới chỗ bức tường, đứng trước những chiếc châm rồi khoa tay múa chân:

“Huống chi vị trí của bảy mươi hai châm này còn vừa khéo tương ứng với vị trí của bảy mươi hai huyệt trên cơ thể người, không sai chút nào. Công phu như vậy mà các người lại nói là không thể dùng để chữa bệnh ư? Cũng chỉ có người không hiểu về y thuật mới nói như vậy mà thôi”.

Nghe người này giải thích như vậy, quần chúng vây xem lập tức cảm thấy Bạch Phương Hưng thật lợi hại.

Bạch Phương Hưng gật đầu hài lòng.

Ông chủ Hầu đứng trong đám đông liếc nhìn Bạch Phương Hưng rồi lại đánh mắt nhìn Lý Dục Thần, trong lòng chợt xuất hiện một suy nghĩ.

Ông ta làm nghề buôn đồ cổ ở Phan Gia Viên mấy chục năm nay cũng coi như là đã tích lũy được một chút tài sản nhưng ở thủ đô thì cùng lắm chỉ có thể coi là hơi giàu một chút mà thôi, nếu so với những gia tộc lớn siêu giàu thì ông ta còn chẳng bằng quả rắm của họ.

Chẳng hạn như nhà họ Bạch, ông ta chỉ quen biết Bạch Quân Đường. Ở trong mắt Bạch Quân Đường thì ông chủ Hầu chính là một người có quầy hàng ở Phan Gia Viên, lúc trong tay ông ta có đồ tốt thì bọn họ còn có thể ngồi xuống uống trà, tán gẫu đôi ba câu, còn bình thường Bạch Quân Đường sẽ chẳng buồn liếc ông ta lấy một cái.

Nhưng ở nhà họ Bạch thì Bạch Quân Đường có là gì chứ!

Còn ở thủ đô thì nhà họ Bạch xếp thứ mấy?

Ông chủ Hầu hiểu rõ trong lòng rằng với địa vị của ông ta, ngay cả Bạch Lão Ngũ nhà họ Bạch ông ta cũng còn không đu bám nổi, nói gì tới nhà họ Vương, nhà họ Tiêu, nhà họ Hà, nhà họ Sở.

Nhưng bây giờ ông ta lại có một cơ hội.

Rõ ràng cậu Lý đây muốn chấn hưng lại nhà họ Lý, hơn nữa trông còn rất có thực lực. Nhưng anh chỉ mới tới thủ đô, không người quen, không bạn bè. Lúc này, nếu như ông ta nương tựa vào anh, giúp anh làm vài việc thì liệu có phải là sẽ trở thành công thần chấn hưng nhà họ Lý hay không?

Dù sao nhà họ Lý cũng từng là gia đình giàu có số một năm nào!

Lỡ như thành công thì sao!

Ông chủ Hầu chợt thấy kích động, bầu máu nóng trong người như sôi trào.

Ông ta mở miệng nói: “Để tôi nói một câu công bằng nhé”.

Ông chủ Hầu đột nhiên đứng ra khiến nhiều người bất ngờ, kể cả Bạch Quân Đường và Lý Dục Thần cũng thấy ngạc nhiên.

Bạch Quân Đường lườm ông ta một cái: “Ông Hầu, ông muốn làm gì?”

Ông chủ Hầu cười hề hề, chắp tay nói: “Thưa Ngũ Gia, không có gì cả, tôi chỉ muốn nói một câu công bằng mà thôi. Chuyện hôm nay đã được tôi chứng kiến từ đầu tới cuối. Ở đây, ngoài đương sự ra thì không có mấy ai nhìn rõ hơn tôi”.

Bạch Quân Đường là một kẻ già đời, trực giác nói cho ông ta biết, e là chuyện mà ông chủ Hầu muốn nói không phải là chuyện gì tốt đẹp, cho nên bất giác muốn ngăn ông ta lại.

“Xưa nay ông chủ Hầu không phải người thích xen vào chuyện của người khác cơ mà, sao hôm nay lại chơi trò chó đi bắt chuột thế này? Nơi này không phải là hội định giá đồ cổ, nếu không thông thạo thì tôi khuyên là chớ nói lung tung. Bữa nào tôi qua tiệm ông mua vài món đồ chơi được không?”

Lời này của Bạch Quân Đường nửa mềm nửa cứng, nửa là uy hiếp, nửa là mua chuộc.

Về mặt lý thuyết, ông ta đã nói như vậy rồi, chắc chắn ông chủ Hầu sẽ thôi. Không nói tới những chuyện khác, chỉ riêng chuyện Bạch Quân Đường đồng ý tới tiệm ông chủ Hầu chọn mua hai món đồ là đã có thể giúp ông ta kiếm được một triệu tám trăm ngàn rồi.