Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1352




Chương 1352

Nhà họ Lý vẫn còn đời sau.

Nhà họ Lý trở lại.

Bạch Quân Đường ngẩng đầu nhìn bầu trời, ông ta mơ hồ cảm nhận được, thời tiết Thủ đô sắp thay đổi.

Đương nhiên, làm ông Bạch Thủ đô chơi mấy thập niên, ông ta sẽ không bởi vì phía đối diện báo tên tuổi mà nhận thua.

Năm đó bại bởi Lý Vân Hoa, ông ta chịu phục, nhưng hôm nay lại thua dưới tay con trai Lý Vân Hoa, ông ta không phục.

Huống chi, nhà họ Bạch và nhà họ Lý vẫn còn ân oán chưa nói rõ, dù thế nào ông ta cũng mang họ Bạch, nơi đây lại là cửa chính Bách Thảo Đường, ông ta không thể để đời sau của nhà họ Lý lợi dụng.

“Cậu Lý!”, Bạch Quân Đường đóng quạt xếp, ôm quyền, thái độ cung kính hơn vừa rồi rất nhiều: “Cậu Lý vừa trở lại Thủ đô à?”

Lý Dục Thần mỉm cười đáp: “Đúng”.

“Cậu vừa trở lại Thủ đô, có thể không biết quy củ tại Thủ đô”, Bạch Quân Đường nói: “Thủ đô là nơi tuân theo quy củ. Hôm nay, thứ này là tôi và ông chủ Hầu ra giá trước. Ông chủ Hầu kiêm nhượng, nhường cho tôi. Cậu giữa đường nhảy ra, chặn ngang đường hồ của tôi, chính là làm hỏng quy củ. Năm đó, bố cậu có tiếng tuân theo quy củ, nếu ông ấy còn ở, nhất định sẽ không làm như vậy”.

Bạch Quân Đường lôi Lý Vân Hoa ra, là muốn cho Lý Dục Thần tự rời khỏi. Bằng không thì ông ta phải thật sự ra hơn hai chục triệu đi đoạt tấm thảm này, ông ta khá là đau thịt.

Lý Dục Thần cười nói: “Quy củ này do ông định ra à? Nếu theo quy củ này của ông, thứ này các người đều phải tặng cho ông ta…”

Anh chỉ vào ông lão giả vờ bị đụng kia.

Hai mắt ông lão tỏa sáng, trên mặt hây hây đỏ lên, còn tưởng rằng xử nữ già nghênh đón khách làng chơi mới, cuối cùng cũng đến lượt ông ta khai trương.

Chợt thấy Bạch Quân Đường hung hăng trừng mắt lườm ông ta.

Cơn tức của ông Bạch không phải thứ ông ta có thể đón nhận. Lập tức bị giội một chậu nước lạnh vào đầu, sau khi tỉnh táo lại, nhìn rõ thân phận địa vị của mình, ông ta lúng túng lui về phía sau hai bước.

Bạch Quân Đường cười haha hai tiếng: “Hẳn là cậu Lý đã quên, vừa rồi ông ta đã ra giá với ông chủ Hầu, thua”.

“Vậy tuân theo quy củ, có phải nên cho ông chủ Hầu không?”, Lý Dục Thần hỏi lại.

Lúc này ông chủ Hầu nào dám tranh giành.

Người làm nghề buôn bán đồ cổ suốt ba mươi năm tại vườn nhà họ Phan như ông ta đương nhiên biết đến nhà họ Lý, biết Lý Thiên Sách và Lý Vân Hoa.

Thậm chí ông ta còn không dám chọc Bạch Ngũ Gia nên làm sao dám đắc tội người của nhà họ Lý chứ.

Ông ta liên tục xua tay nói: “Đừng nhắc tới nói nữa, mời hai vị đến đây, tôi sẽ rời đi ngay!”

Ông chủ Hầu không hề có vẻ ảo não vì không tranh giành được, ngược lại, hôm nay ông ta rất vui vẻ, ông Bạch vui tính nhất thủ đô bây giờ và cậu chủ Lý vui tính nhất thời ấy nảy sinh tranh chấp, chuyện này đốt đèn lồng cũng chưa chắc gặp đâu.

Lý Dục Thần nói: “Ông Bạch à, ông có thể giành chỗ với ông chủ Hầu thì sao tôi không giành chỗ với ông được chứ? Đây là lẽ gì?”

Bạch Quân Đường hừ nói: “Nói như vậy, cậu Lý quyết tranh cãi với tôi hôm nay à?”

Lý Dục Thần vốn tưởng rằng Bạch Quân Đường sẽ lùi bước, với người từng trải, bình thường họ sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến lợi ích của mình.

Anh không ngờ rằng Bạch Quân Đường lại không chịu nhân nhượng và còn có ý tranh giành với anh nữa.