Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1347




Chương 1347

“Ông Bạch, tôi ra giá một triệu hai trăm ngàn, ngài khẽ nâng tay nhường cho tôi đi”.

Đầu đường xôn xao.

“Ồ, một triệu hai trăm ngàn đấy!”

“Tấm thảm này đáng tiền như vậy sao?”

“Không nghe ông Bạch nói à, ông chủ Hầu người ta đã làm ăn mấy chục năm tại vườn nhà họ Phan, có thể mắc lừa chắc?”

“Haha, không nhìn ra, trong nhà con đàn bà nghèo này còn có vật đáng giá như thế, khó trách cô ta không muốn mọi người bố thí”.

“Tôi xem chính cô ta cũng không biết ấy chứ, đầu năm nay cũng chỉ có vùng hoang vu hẻo lánh thực sự mới có đồ cũ như này”.

“May mà số cô ta tốt, lần này đừng nói xem bệnh, tiền về nhà xây phòng cũng có”.

Mọi người anh một câu tôi một câu, cảm khái vận mệnh con người.

Ông lão giả vờ bị đụng tức đến giậm chân, mặt đầy chán nản, rõ ràng là đồ vật ông ta nhìn thấy trước, giờ thấy sắp biến thành của người khác, khiến ông ta đau như bị kẻ khác cắt xuống một miếng thịt trên người.

Ông ta vô cùng hối hận ngay từ đầu không bỏ tiền ra mua lại nhân lúc còn ít người, nghĩ đến việc ăn vạ để nhặt món hời, kết quả thành may áo cưới cho người khác.

Sau khi ông chủ Hầu nói xong, ông ta nhìn Bạch Quân Đường, bổ sung thêm một câu: “Ông Bạch, tôi ra cái giá này. Nếu ngài cảm thấy nó có giá trị lớn hơn, vậy ngài tiếp tục tăng giá, tôi nhường đường. Chẳng qua, ngài cũng là nhân vật có máu mặt, không thể tăng giá mười ngàn một lần, như vậy thì không thể chơi được”.

“Ông chủ Hầu cũng quá coi thường Bạch Ngũ tôi”, Bạch Quân Đường nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, hơi tạm dừng, cố ý nhìn một vòng, cười khinh bỉ, báo một con số: “Một triệu rưỡi đi”.

Người vây xem lần nữa trở nên kích động, như thể mỗi người được chia ba trăm ngàn.

Ông chủ Hầu nhíu nhíu mày.

Bạch Quân Đường cười nói: “Ông chủ Hầu, nếu ông muốn tăng giá thì có thể lại thêm”.

Ông chủ Hầu dường như hơi do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu, dựng ngón cái: “Ông Bạch chính là ông Bạch, nói về chơi, tại Thủ đô ngài chính là cái này!”

Bạch Quân Đường hăm hở, mặt mũi tràn đầy vẻ hài lòng sau khi thắng đấu dế, thiếu điều ngâm nga điệu hát dân gian.

Lý Dục Thần nhìn biểu cảm muốn ăn đòn kia của Bạch Quân Đường, chợt ngẩng đầu nhìn bảng hiệu “Bách Thảo Đường”, trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ, liền lên tiếng: “Ông chủ Hầu dừng cuộc chơi như vậy thật là không thú vị! Không bằng để tôi thêm chút trò”.

Bạch Quân Đường sững sờ, đánh giá anh vài lần, cười nói: “Được, chơi đi, có ai không biết tôi thích chơi cơ chứ. Đến đây, cậu tăng giá đi, tăng bao nhiêu tôi cũng theo. Có điều, tôi nói lời tục tĩu trước, nếu cậu cứ thêm mười nghìn một, tôi không có thời gian ở đây chơi với cậu”.

Lý Dục Thần cười cười, duỗi hai ngón tay, khua tay múa chân một hồi với Bạch Quân Đường.

Mọi người tưởng rằng anh muốn nói hai triệu, quả là không theo lẽ thường.

Ông chủ Hầu báo giá một triệu hai, lại không chịu tăng thêm giá một triệu rưỡi, nói rõ giá trị của thứ này nằm giữa một triệu hai và một triệu rưỡi.

Ông Bạch báo giá một triệu rưỡi, bởi vì ông Bạch giàu nứt đố đổ vách, không giống người làm ăn như ông chủ Hầu, phải cân nhắc đến lợi nhuận.