Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1329




Chương 1329

Thế nhưng, từ đầu đến cuối, những lời mà Nguyên Định Nhất từng nói vẫn quanh quẩn trong tâm trí của Lý Dục Thần, in bóng tối trong lòng anh, không thể xua đi được.

Liệu nhà họ Cung có phải là kẻ đầu sỏ hay không?

Liệu có phải ban đầu mẹ anh kết hôn là vì viên ngọc thiên hồn của nhà họ Lý hay không?

Lâm Mộng Đình lẳng lặng đi theo Lý Dục Thần vào trong ngôi nhà cũ của nhà họ Lý.

Khi rảo bước đi trên nền gạch xanh cổ kính này, Lâm Mộng Đình cảm thấy chuyện này thật thiếu chân thực.

Đây chính là nhà họ Lý, là nơi mà vị hôn phu của cô chào đời, là nơi bố mẹ chồng đã khuất của cô từng sinh sống.

Điều này mang tới cho Lâm Mộng Đình cảm giác thân thiết lạ lùng với ngôi nhà này.

Thế nhưng, tất cả lại dường như ảo mộng, như thể chưa từng tồn tại.

Cô nắm chặt cánh tay Lý Dục Thần, chỉ có như vậy cô mới cảm thấy an toàn, cho cô biết rằng, vị hôn phu mà cô đang cầm lấy cánh tay anh là thật chứ không phải là ảo giác.

Thế nhưng, không hiểu sao trong lòng cô vẫn thấy khủng hoảng đến lạ. Cô thấy sợ, sợ rằng sẽ để mất anh.

Cô luôn có cảm giác rằng có một sức mạnh kỳ bí nào đó đang tranh giành với cô, muốn cướp anh khỏi tay cô.

Ánh trăng trút từ trên bầu trời xuống sân như thủy ngân.

Bóng của hai người họ và cây hải đường tựa như một bức tranh in trên tấm lụa màu bạc.

Trong yên tĩnh, cảnh đẹp như tranh đan xen với hương hoa dìu dịu này tựa như một giấc mộng.

Một con chồn xuất hiện phá hủy hình ảnh duy mỹ này.

Nhớ tới những gì xảy ra trong miếu lúc ban ngày, tượng thần Hoàng Đại Tiên trang nghiêm đối lập với một con chồn hèn mọn, nhất là câu chất vấn cuối cùng đầy thông minh của Diêu Tam Tỷ…

Khi gặp lại con chồn này, Lâm Mộng Đình không tài nào nhìn thẳng vào nó được.

Cô thật sự rất khó liên hệ Hoàng Đại Tiên, chồn, Diêu Tam Tỷ, cô giáo Tiểu Dương, gà của ông Lưu… lại với nhau.

Hoàng Đại Sơn đứng dưới đất, vươn thẳng người lên, chiếc đuôi to đong đưa đằng sau lưng, hai chân trước làm động tác vái chào, cung kính chào hai người họ.

“Chào cậu Lý, chào mợ Lý!”

Lâm Mộng Đình hỏi: “Ông không quen biết tôi, làm sao ông biết tôi là mợ Lý?”

Hoàng Đại Sơn chững chạc nói: “Mợ đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành, chỉ có một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời như mợ mới xứng với cậu Lý. Cậu mợ là trai tài gái sắc, một đôi trời sinh, sau này chắc chắn sẽ trăm năm hòa hợp, à không, vạn năm hòa hợp, bên nhau tới lúc bạc đầu, ân ái ngọt ngào, sớm sinh quý tử, vĩnh viễn không chia lìa!”

Lâm Mộng Đình buồn cười, che miệng lại cười khúc khích, nói: “Con chồn nhà ông thật là, không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng linh tinh! Ông học được của ai cái thói dỗ ngon dỗ ngọt này vậy?”

Nói rồi, Lâm Mộng Đình liếc mắt nhìn Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần nói: “Đừng nhìn tôi, ông ta còn biết nhiều thành ngữ hơn tôi nhiều”.

Hoàng Đại Sơn giơ móng vuốt lên gãi cái đầu nhỏ một cái rồi đáp: “Thực ra, đúng là tôi học của cậu Lý đấy ạ”.

Lý Dục Thần trừng mắt: “Tôi dạy ông mấy thứ này bao giờ?”