Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1311




Chương 1311

Sau khi lý giải hai câu thơ đầu, Lý Dục Thần chuyển qua hai câu thơ sau: “Mộng Đình, cô nói xem hai câu này có ý gì?”

Lâm Mộng Đình cười nói: “Hai câu này thật ra rất đơn giản, chẳng qua chỉ là đố chữ mà thôi”.

“Đố chữ ư?”

“Đúng vậy, anh xem này, bình thường chúng ta đều nói là “qua thục đế lạc”, nhưng thơ của Vương đạo trưởng lại cố tình dùng quả thục đế lạc. Qua sinh ra trên dây còn quả kết quả trên cây. Còn chữ “Lý”, dưới mộc là tử, đây chẳng phải chỉ quả thục đế lạc hay sao”.

Lý Dục Thần giật mình nói: “À, hóa ra là thế, tên Vương đạo trưởng này thật là, nói Lý thì nói Lý đi, còn đố chữ gì nữa!”

Lâm Mộng Đình nói tiếp: “Thanh ngưu bạch vân Hàm Cốc quan ý nói tới chuyện lão tử cưỡi trâu tới Hàm Cốc, lão tử họ Lý nên cũng là ám chỉ chuyện nhà họ Lý”.

“Vậy nó có ý gì chứ?”, Lý Dục Thần hỏi.

“À thì…”, Lâm Mộng Đình hơi trầm ngâm, nói: “Quả thục đế lạc, ngoại trừ giải ra một chữ lý thì cũng có thể lý giải ám chỉ con cháu nhà họ Lý. Còn về “hoa khai nhật”, quả đều rơi xuống đất, hiển nhiên là hoa đã nở rộ, cho nên hoa ở đây đã nở hết cả rồi nên nay nở lại. Cũng chính là chỉ, đại thụ như nhà họ Lý đã đến lúc hoa nở lá xanh trở lại. Chẳng phải ý nói đến chuyện con cháu nhà họ Lý như anh trở về sẽ chấn hưng nhà họ Lý không?”

Lý Dục Thần khá kinh ngạc: “Nhưng sao Vương đạo trưởng biết tôi trở về chứ? Hay ông ta biết có một con cháu nhà họ Lý như tôi tồn tại chứ?”

Lâm Mộng Đình nói: “Không rõ lắm. Nhưng mà kết hợp với câu cuối cùng xem, thanh ngưu bạch vân Hàm Cốc quan, ý nói là lão tử xuất quan, quan trọng ở chỗ hai chữ xuất quan này đây”.

“Cho nên chỉ cần tôi lộ danh tính của mình thì Vương đạo trưởng sẽ xuất quan ư? Chắc sẽ không đợi đến khi tôi chấn hưng nhà họ Lý nhỉ?”

“Cũng không biết được”.

“Chậc, mặc kệ đi, cứ thử trước một lần”, Lý Dục Thần nói: “Mộng Đình, hai ngày nữa cô trở về trường học đi, tôi đến thủ đô một chuyến. Gặp Vương đạo trưởng xong thì mọi chân tướng đều sẽ rõ ràng”.

Lâm Mộng Đình không khỏi lo lắng nói: “Dục Thần, dựa vào tình hình hiện tại của anh có nên đợi một chút hay không? Tôi sợ anh…”

“Cô sợ tâm ma của tôi lại quấy phá, tạo sát nghiệp phải không?”

“Không chỉ có thế, tôi sợ chuyện hai mươi năm trước lặp lại”.

Lý Dục Thần sửng sốt, chợt hiểu ngay nỗi lo của Lâm Mộng Đình.

Gần đây thật ra đã có dấu hiệu như vậy, cho dù anh có kiềm chế chính mình thế nào đi chăng nữa thì tiếng xấu của anh đã lan truyền khắp bên ngoài. Nhà họ Liễu ở thành phố Dũng, nhà họ Phan ở thành phố Long, sơn trang Hồng Vũ ở Kim Lăng.

Mặc dù có những chuyện không phải anh làm, có chuyện chết còn chưa hết tột, nhưng những việc này rất khó giải thích.

Lời đồn lan truyền, chạy đi bác bỏ tin đồn chỉ có nước gãy chân. Lý Dục Thần cũng lười giải thích với người ngoài.

Nhưng anh không giải thích, lời đồn sẽ càng xôn xao, sợ rằng bọn nhân sĩ chính đạo cầm cờ trừ ma vệ đạo đã rục rịch.

“Cô nói đúng, quả thật tôi nên cẩn thận đề phòng chuyện này”, Lý Dục Thần nói.

Lâm Mộng Đình tiếp lời: “Quân tử dễ phòng, khó phòng tiểu nhân. Nếu đều là nhân sĩ chính đạo thì sẽ dễ giải thích chuyện của anh, dù sao còn rất nhiều người tin tưởng nhân cách của anh. Nhưng chỉ sợ tiểu nhân đổ thêm dầu vào lửa, thổi lửa càng to. Nhà họ Liễu ở thành phố Dũng bị giết sạch, đám nhà giàu Giang Đông bỗng nhiên ra tay với ông Lang, anh có biết sau lưng bọn họ dao ai điều khiển không?”