Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1295




Chương 1295

Bách Phú Minh đáp mà không quay đầu lại: “Mọi người dọn dẹp chỗ này đi, cố gắng hết sức đừng phát tán chuyện xảy ra ở đây hôm nay ra ngoài, khống chế số người biết chuyện ở mức thấp nhất. Chờ sư phụ đi gặp sư phụ của mình về rồi sẽ quyết định xem bước tiếp theo nên xử lý như thế nào sau”.

Lý Dục Thần dẫn theo Lang Dụ Văn trở lại Ngô Đồng Cư ở thành phố Hòa.

Mọi người đều đang đợi anh trở về.

Khi nhìn thấy vết máu trên đùi anh, mọi người giật nảy mình.

“Dục Thần, anh bị thương à?”

Lâm Mộng Đình vội vàng dìu anh ngồi xuống sô pha phòng khách.

“Tôi không sao”, Lý Dục Thần lắc đầu mệt mỏi.

Vết thương nhỏ thế này đúng là chẳng là gì đối với anh nhưng khi đối mặt với Bách Phú Minh, để có thể đột ngột thu lại nhát kiếm mà mình chém ra, anh đã tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh.

Đó là một trận chiến đấu với chính bản thân mình.

Bắt đầu từ lúc bị ép phải xuất quan, kẻ địch của anh đã không còn là người khác nữa mà là chính anh.

Lý Dục Thần không chỉ phải chiến thắng tâm ma của mình mà còn cả thứ cổ xưa đang rục rịch thức tỉnh trong máu của anh.

Khi nhìn thấy điệu múa Thiên Ma ở Hoang Trạch, anh đã biết rằng, kiểu gì rồi cũng có một ngày anh phải đối mặt với kẻ đó, hoặc là anh chiến thắng kẻ đó, hoặc là kẻ đó sẽ đánh bại anh.

“Anh còn bảo là không sao ư! Anh xem chân anh này!”

Lâm Mộng Đình cầm kéo cắt đôi ống quần dính máu của Lý Dục Thần ra.

Trên đùi của anh có một vết kiếm chém, kiếm khí còn lưu lại ở đó của kiếm Huyền Minh khiến vết thương không thể khép lại được, miệng vết thương màu đen, máu chảy ra đã khô lại, trông mà giật mình.

“Anh Dục Thần!”

Đinh Hương nhìn thấy vết thương này, hoảng sợ kêu lên một tiếng, suýt thì bật khóc, cứ như thể nhát kiếm này là chém vào người cô ấy vậy, thậm chí còn đau đớn hơn cả khi chính cô ấy bị thương.

“Anh Mã Sơn bị thương! Anh cũng bị thương!”, Đinh Hương khóc nức nở nói: “Hai anh là những người thân yêu nhất của em trên đời này, em không muốn các anh xảy ra chuyện!”

Nhìn thấy khuôn mặt long lanh nước mắt chảy ra từ đôi mắt trong veo của Đinh Hương, Lý Dục Thần chợt thấy cực kỳ ấm áp và thân thiết.

Anh nhẹ xoa đầu Đinh Hương, cười nói: “Không sao, anh của em có thể lên trời xuống đất, chút vết thương nhỏ này thì có gì đáng kể đâu chứ?”

Đinh Hương nín khóc mỉm cười, gật đầu thật mạnh, nói: “Dạ, em tin anh Dục Thần! Cũng tin anh Mã Sơn!”

Lâm Mộng Đình bưng một chậu nước nóng tới rửa sạch máu trên chân cho Lý Dục Thần. Vừa lau cô vừa trách móc anh: “Anh bị thương thành ra thế này rồi còn nói khoác cho được! Lên trời xuống đất à? Thế sao anh không hái lấy mấy trái đào tiên về đây chia cho mọi người ăn?”

Lý Dục Thần lúng túng gãi đầu.

Mọi người cười ầm lên.

Bầu không khí lập tức trở nên dễ chịu.

“Dục Thần, cậu không sao thật chứ?”

Thực ra chị Mai đã nhìn ra được một chút dấu hiệu.

Bà ta không lo lắng cho vết thương trên đùi của Lý Dục Thần. Mã Sơn và anh Thái đều đã đến Quỷ Môn Quan rồi còn được anh cứu trở về thì vết thương nhỏ thế này chắc chắn cũng không thành vấn đề với anh.