Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1262




Chương 1262

“Từ Thông, đừng có đóng kịch nữa, hai người căn bản không phải đang đánh cờ! Có kéo dài thời gian thế nào cũng vô dụng. Xà Tông Sư không có khả năng bảo vệ ông cả một đời”, Nghê Hoài Kỳ nói.

Từ Thông vẫn không nói lời nào, cúi đầu nhìn bàn cờ.

Đột nhiên có một tiếng rung nhè nhẹ truyền đến, điện thoại của Từ Thông để trên bàn bên cạnh sáng lên một cái.

Từ Thông cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.

Nghê Hoài Kỳ luôn cảm thấy không thích hợp, nhìn điện thoại của mình một chút, hỏi: “Vì sao điện thoại của tôi lại không có tín hiệu?”

“À, tháp tín hiệu gần đây xảy ra chút trục trặc, tổng đài nói đang sửa, chắc hẳn sẽ sửa xong rất nhanh thôi”, Từ Thông hững hờ đáp.

Nghê Hoài Kỳ ngửi thấy mùi âm mưu: “Vậy sao điện thoại của ông có thể nhận được tin nhắn?”

“Nghê Tông Sư, ông không biết có thứ gọi là wifi sao? Wifi nhà tôi không đặt mật khẩu, ông cứ thoải mái dùng đi”.

Nghê Hoài Kỳ tức giận đến mức dựng râu trừng mắt.

Ông ta cảm giác mình đang bị trêu đùa, nhưng đây là việc nhỏ, quan trọng là tại sao Từ Thông lại muốn che đậy tín hiệu?

Chắc chắn đã xảy ra chuyện. Không phải Kinh Khẩu thì chính là thành phố Long.

“Từ Thông, rốt cuộc ông đang làm cái gì?”

“Tôi đang đánh cờ mà!”

Từ Thông để điện thoại xuống, đặt quân đen trong tay lên trên bàn cờ.

Đây là một nước cờ hay.

Cơ hội sống sót của con rồng trắng đang đột nhập vào trung tâm đã vô cùng xa vời.

Xà Bích Thanh cầm một quân trắng lên, nhìn bàn cờ trầm tư một lát liền ném cờ nhận thua.

“Từ gia chủ quả nhiên là cao thủ giết rồng, thận trọng từng bước, từng chiêu đều tương ứng nhau, bội phục bội phục!”

Từ Thông cười ha ha: “Xà Tông Sư quá khen rồi!”

Nghê Hoài Kỳ cảm thấy bọn họ đang tại ám chỉ ông ta, nhưng lại không có chứng cứ.

“Xà Tông Sư, đã chơi xong cờ rồi, bà cũng uống trà đủ rồi nhỉ?”, Nghê Hoài Kỳ có mấy phần nôn nóng nói.

Xà Bích Thanh mỉm cười gật đầu: “Cũng gần xong rồi”.

“Vậy xin cứ tự nhiên đi, tôi và Từ Thông có ân oán cá nhân, hy vọng bà không nên nhúng tay”.

“Nghê Tông Sư, giữa hai người có ân oán gì, không bằng nói tôi nghe một chút, tôi xem có thể hòa giải được hay không. Tất cả mọi người đều là nhân vật lớn, sao phải đến mức ông chết tôi sống để người bên ngoài chế giễu chứ?”

“Xà Tông Sư, không phải tôi không nể mặt, chuyện này, căn bản không có cách nào hòa giải được! Ông ta…”, Nghê Hoài Kỳ vỗ bàn một cái, chỉ vào Từ Thông: “Ông ta phái người đào mộ tổ nhà họ Nghê tôi lên! Trộm vàng bạc minh khí dưới đất không nói, còn lấy cả hài cốt của tổ tiên tôi đi. Thù này không báo, Nghê Hoài Kỳ tôi còn mặt mũi nào mà sống trên đời?”

“Từ gia chủ, thật sự có chuyện này ư?”

Xà Bích Thanh nhíu mày. Bà ta không nghe Từ Thông nói qua chuyện này.

Bà ta đến giúp Từ Thông, một là bởi vì thời gian trước đã từng được nhà họ Từ giúp đỡ, hai là vì giúp Lý Dục Thần.