Chương 1205
Nhưng đối mặt với hơn một trăm người áo đen, bọn họ có chút rụt rè, đột nhiên không có ai dám lên trước.
Không thể không nói, đám vệ sĩ mượn từ chỗ Từ Thông có tố chất cực cao, chuyện đã đến nước này rồi mà từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi sắc mặt, đội hình và bước chân cũng không hề hỗn loạn, cứ như đã được thiết lập sẵn chương trình vậy.
Lý Dục Thần khẽ gật đầu, xem ra thực lực của Từ Thông còn lớn hơn anh nghĩ một chút.
Bọn họ đều không ngừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.
Đám bảo vệ ở Phan phủ đã không có đường lui, nếu lùi lại tiếp thì bọn họ sẽ bước vào cửa mất.
“Dừng lại!”
Tên bảo vệ cầm đầu quát.
Nhưng anh ta còn chưa dứt lời, Mã Sơn đã xông lên từ xa, đá bay anh ta đi.
Ngay sau đó, trái một quyền, phải một chưởng, đánh bay toàn bộ đám vệ sĩ đứng chắn trước mặt, mở ra một lối đi.
Anh ta cũng không truy kích, dù sao chỉ cần mở đường về phía trước là được, anh ta cũng không đánh những người khác, nhưng người nào mà ngăn cản trước mặt anh ta, anh ta sẽ ra tay rất tàn nhẫn.
Lý Dục Thần và Lang Dụ Văn đi theo anh ta bước vào cửa lớn Phan phủ.
Đám vệ sĩ áo đen cũng tràn vào, vẫn vây quanh bọn họ như cũ.
Vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy Phan Nhạc nằm trên mặt cỏ phía trước, khóe miệng chảy máu, không nhúc nhích, dáng vẻ nửa chết nửa sống.
Lúc này, chợt nghe thấy một tiếng quát to:
“Người nào, lại dám to gan xông vào Phan phủ?”
Chỉ thấy một đám người đi tới từ bên trong vườn hoa, một người đi đầu có thân hình cao lớn khỏe mạnh, nhìn qua liền biết là có luyện võ.
Đám nhân viên an ninh thấy bọn họ đi ra thì như được đại xá, vội vàng lùi sang một bên.
Đội trưởng đội bảo vệ đi qua, chỉ vào bên này thấp giọng nói vài câu.
Người kia đi tới, trông thấy hơn trăm người áo đen cũng không bị khí thế kia hù ngã, hiển nhiên là kẻ tài cao gan cũng lớn.
Ông ta nhìn Mã Sơn, đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, nói ra: “Công phu không tệ, xưng tên ra đi! Ông nội Phan của cậu không giết hạng người vô danh…”
Ông ta vừa nói xong, chỉ thấy hoa cả mắt, một nắm đấm to đã xuất hiện ở trước mắt như ma quỷ, rầm một tiếng nện ở trên mặt ông ta.
Người kia bay vèo ra ngoài, may mà có một đám người đỡ lấy ông ta nên ông ta mới không rơi xuống đất.
Cho dù như thế, ông ta cũng vô cùng chật vật.
Sống mũi lệch đi, đôi mắt sưng lên, trong miệng đầy máu, răng cửa cũng không biết đi đâu mất rồi.
Ông ta chỉ vào Mã Sơn, ú ớ nói không rõ: “Cậu… Cậu… Đây là công phu gì?”
Mã Sơn cười lạnh một tiếng, cũng không nói nhảm, dưới chân thực hiện động tác bộ Võ, cả người lại xuất hiện trong đám người bọn họ như ma quỷ, vung vẩy hai tay ra, đám người xung quanh đều bị đánh bay ra ngoài, chỉ còn lại người kia đứng ở nơi đó, dùng đôi mắt sưng vù hoảng sợ nhìn Mã Sơn.
Tiếp theo, ông ta cũng cảm thấy phần bụng quặn đau, cả người bay cao lên trời.
Ông ta ở trên không trung trơ mắt nhìn mấy người bọn họ đi vào sâu trong Phan trạch.
Sau đó, ông ta liền rơi xuống đất rầm một tiếng, nằm ngay bên cạnh quản gia Phan Nhạc.