Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1058




Chương 1058

Khi hai phù dâu dẫn cô dâu xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nhan sắc khuynh thành đã lập tức khiến tất cả mọi người đều chấn động.

Ba vị mỹ nhân khuynh thành khiến toàn bộ hồ Tiền Đường cũng phải mờ nhạt.

Nghi thức là do Từ Thông sắp xếp, Lý Dục Thần không can thiệp vào quá trình, cho nên cũng không biết gì, chỉ có thể nghe theo MC dẫn dắt, bảo anh làm gì thì làm cái đó.

Mọi người không khỏi cảm thấy khó hiểu, tại sao chàng trai tuấn tú trên người còn có khí chất phiêu dật mà con em thế gia khác cũng khó mà có được này lại có chút ngốc nghếch, nhìn kỹ còn có mấy phần đáng yêu chứ?

Khi nghi thức được tiến hành, tất cả mọi người đều bị không khí hạnh phúc, vui vẻ ở đây lây nhiễm.

Chỉ có Nghiêm Tuệ Mẫn không hề cảm thấy vui vẻ.

Bà ta nhìn hai phù dâu, nhìn thấy ai cũng đều cảm thấy con gái mình đang đứng ở bên trong nguy hiểm.

Một người là thanh mai trúc mã, một người là tiểu thư nhà họ Tiền, còn phải lấy một địch hai!

Bà ta hận không thể đi lên giúp con gái, một trái một phải túm chặt lấy chú rể!

Haiz, nếu bà đây trẻ lại hai mươi tuổi thì…

Viên Thọ Sơn rời khỏi hồ Tiền Đường, nhưng lại không về nhà, mà nhanh chóng đi tới núi Thành Hoàng.

Trên núi Thành Hoàng có một tòa lầu các, mặc dù ghi chú là cao bảy tầng, nhưng người ngoài nhìn lại chỉ thấy sáu tầng, đều tưởng rằng ghi chú bị sai. Lại không biết dưới Thành Hoàng Các này còn có một địa cung.

Viên Thọ Sơn đến trước một bức tường gạch xanh cũ kỹ trước Thành Hoàng Các, gõ mấy lần theo tiết tấu lên một viên gạch xanh.

Đợi nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh gì, ông ta có chút khó hiểu, trong lòng lại đang lo lắng, liền dùng sức gõ mấy lần nữa. Sau mấy lần, tiết tấu đã toàn hỗn loạn.

Chợt nghe đến có người sau lưng nói chuyện: “Trong lòng chú đang loạn”.

Viên Thọ Sơn đột nhiên quay người, trông thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi đứng phía sau.

Ông ta giật mình nhìn người kia, hơn nửa ngày mới nói: “Anh, anh rể? Sao anh lại biến thành dáng vẻ mấy chục năm trước rồi?”

Sau đó ông ta đã lập tức mừng rỡ: “Chúc mừng anh rể đã tu thành võ hồn, đột phá Tiên Thiên, từ đây vô địch thiên hạ!”

Người kia lắc đầu, quay người nhìn qua dãy núi trập trùng nơi xa: “Trong thiên hạ này, ai có thể vô địch được? Trước kia tôi theo đuổi võ đạo, cũng cho rằng đỉnh phong võ đạo chính là vô địch. Thẳng đến khi tôi đi vào Tiên Thiên mới biết được núi cao còn có núi cao hơn…”

Viên Thọ Sơn nói: “Anh rể, à không, Hà Tông Sư, anh đã đi vào Tiên Thiên, ít nhất đã là số một ở Nam Giang chúng ta rồi! Đại hội võ lâm lần này, nhất định anh sẽ có thể đánh bại Liễu Kim Sinh, để Tiền Đường chúng ta được nêu danh trong võ lâm!”

Hà Trường Xuân trầm mặc nhìn ra phương xa, hồi lâu mới nói: “Sao hôm nay chú lại đến đây? Tâm trạng không ổn định, cũng không giống như tác phong của chú”.

Sắc mặt Viên Thọ Sơn trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Em bị nhà họ Tiền và nhà họ Cao tính kế, lần này nếu không làm tốt, nhà họ Viên sẽ biến mất khỏi Tiền Đường”.

“Ồ? Mặc dù nhà họ Viên không bằng hai nhà Tiền Cao, nhưng cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể tùy tiện thâu tóm”.

“Muốn thâu tóm nhà họ Viên không phải nhà họ Tiền và nhà họ Cao, mà là Lý Dục Thần”.