Chuyện này chỉ có thể làm rõ một vấn đề, một cao thủ cực kì cường đại đang nhắm vào hắn! Mọi chuyện này đều là một cạm bẫy sắc dục!
- Còn có ai trong đây…
Mao Hữu Tài muốn mở miệng nói chuyện, nhưng đột nhiên hắn phát hiện, hắn chẳng những cơ thể không thể nhúc nhích mà ngay cả đầu lưỡi cũng không thể động đậy! Đúng lúc này, hắn chợt phát hiên, lực lượng giữ chặt hắn không phải lực lượng bình thường, cũng không phải thiết bị khoa học, lại càng không phải thuốc men gì, mà là Nhị lực lượng quen thuộc!
Mao Hữu Tài đột nhiên hiểu được có ai đó từ một nơi bí mật gần đây đã hạ độc thủ với hắn, sẽ không phải Phạm Địch Tác, bởi vì hiện tại y chưa có thực lực đó, càng không phải Barbara và Hỏa Hương Nhi, cũng không phải cổ tu giả nào khác, kẻ đó là Andrean!
Trong toàn căn cứ, cũng chỉ có Andrean có thực lực như vậy!
Nhưng vì sao hắn ta muốn làm vậy?
Hắn đang dùng loại thủ đoạn công kích gì?
Mao Hữu Tài không nghĩ ra. Hắn nghiên cứu Thăng Mạch Quyết đã một thời gian, thu hoạch không thể nói là quá lớn, một số điểm trong Thăng Mạch Quyết hắn không có thời gian nghiên cứu, bây giờ xem ra, hắn đã xem thường giá Thăng Mạch Quyết, càng xem nhẹ kĩ năng công kích có vẻ không tốt lắm.
Chủ nhân Thăng Mạch Quyết là một cổ tu giả Tiên Luyện cấp, còn Andrean cùng lắm chỉ là Cương Luyện cấp, khoảng cách hai bên xa nhau cả vạn dặm, từ điểm đó mà xem, Thăng Mạch Quyết há có thể là bí tịch tu luyện tầm thường!
Nghĩ thông suốt vấn đề này nhưng không còn cơ hội hối hận, tình huống của Mao Hữu Tài đã không xong.
Đúng lúc này, một làn gió mang hương thơm kích thích phả vào mặt hắn…
Tay Thôn Hạ Trì Tử lại khoác lên vai Mao Hữu Tài, sau đó lướt xuống ngực, bụng, cuối cùng dừng lại trên eo hắn, từ luồn vào quần hắn, nhẹ nhàng nắm lấy hai quả trứng…
- Không cần…
Tuy cực lực muốn ngăn cản động tác của Thôn Hạ Trì Tử, nhưng Mao Hữu Tài vẫn không thể thốt được một lời.
- Xin nhắm mắt lại, người ta xấu hổ lắm…
Thân thể Thôn Hạ Trì Tử nửa chặt nửa hờ hững dán lên người Mao Hữu Tài.
Mao Hữu Tài như không nghe những lời đó, hai mắt hắn vẫn trợn lên.
Thân thể Thôn Hạ Trì Tử trơn mịn vô cùng, nhưng càng như đòi mạng người ta chính là hai đỉnh núi mẫn cảm kia, Mao Hữu Tài cảm giác như bị chích điện một phát.
- Anh yêu, có muốn ta càng trực tiếp chút nữa không?
Thôn Hạ Trì Tử nhẹ nhàng cắn vành tai Mao Hữu Tài, phả ra một luồng hơi nóng thơm tho, đôi không xương không chút ngừng lại, chộp lấy “mũi nhọn” mẫn cảm nhất vuốt ve từng chút một….
Hai mắt Mao Hữu Tài vẫn trợn ngược, hắn không còn phân biệt được hắn đang cự tuyệt hay cam chịu, hay là đang chìm trong hưởng thụ khoái lạc.
- Ngươi không nói lời nào, xem như đồng ý nhé, nhanh thôi, ngươi sẽ biết thế nào là Hợp Hoan Thuật… hì hì…