Bên trong buồng điều khiển người máy chiến đấu Dũng Sĩ, Mao Hữu Tài chợt nghe một thanh âm nũng nịu:
- Chủ nhân của ta, ta là Dũng Mĩ Mĩ, là ngài thao tác ta hay do ta tự thao tác mình đây?
Mao Hữu Tài suýt nữa tê liệt ngã khỏi buồng điều khiển.
- Chủ nhân của ta, chỉ cần ngài ra lệnh, người ta lập tức làm ngay không cần suy nghĩ gì cả.
Dũng Sĩ hẳn là nam tính rồi, điểm này không cần nghi ngờ gì cả, mặt khác nhìn vào hình dáng của nó cũng biết nó tuyệt đối thuộc loại chiến sĩ thô cuồng, nhưng sau khi có Khôi yêu kí hiệu trận, không ngờ nó biến thành một thanh âm của nữ nhân, còn tự xưng là Dũng Mĩ Mĩ gì đó, đây còn không phải Gay thì là gì?
Có tiểu Phi đã là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng hắn, bây giờ lại thêm một người máy gay, Mao Hữu Tài không thể không suy nghĩ thận trọng sau này có nên sử dụng Khôi yêu kí hiệu trận nữa không?
- Ngươi… tự thao tác chính mình đi.
Lời nói Mao Hữu Tài có chút lộn xộn.
- Tuân mệnh, chủ nhân của ta, vậy thì chúng ta phải làm gì đây? Có chỉ thị cụ thể không?
Giọng nói của Dũng Mĩ Mĩ chỉ kém tiểu Phi một chút, nhưng cũng rất quyến rũ ngọt ngào.
Khóe miệng Mao Hữu Tài lộ một tia cười khổ:
- Ngươi sẽ đánh nhau với người máy Lôi Đình đang ở bên ngoài nhà kho này, mà ta lại không có tí kinh nghiệm điều khiển người máy chiến đấu, nên nhiệm vụ của ngươi là không từ thủ đoạn nào để đánh bại nó.
- Điều này có chút đau lòng đây, tính ra nó cũng là muội muội của ta.
Còn có cả muội muội nữa… Trên trán Mao Hữu Tài vô thức lăn xuống vài giọt mồ hôi.
“Thịch, thịch”, Dũng Mĩ Mĩ từng bước nặng nề đi ra cửa nhà kho.
Người máy chiến đấu Lôi Đình ném một cây gậy sắt chuyên dùng để huấn luyện đến dưới chân Dũng Mĩ Mĩ. Dũng Mĩ Mĩ cúi người xuống nhặt, kín đáo nhỏ giọng nói với Mao Hữu Tài:
- Chủ nhân của ta, phải giáo huấn tên khốn kia tới mức nào?
Mao Hữu Tài thờ ơ nói:
- Tùy ngươi, chỉ cần giáo huấn hắn một chút là được rồi, có điều, ngươi dám chắc sẽ đánh thắng người ta sao?
- Hì hì, người điều khiển người máy làm sao có thể là đối thủ của ta chứ? Vô luận tên điều khiển kia có nhanh nhẹn bao nhiêu, hắn muốn người máy nâng tay công kích ta thì phải ở trong buồng điều khiển thực hiện động tác tương ứng, mà đây là thời gian trễ, cho nên, động tác người máy chiến đấu thủy chung vẫn chậm hơn ta, ta sẽ đánh bại hắn tan tác.
Dũng Mĩ Mĩ có vẻ rất tự tin. (ZoungHyu: bác nào có xem phim GAMER (2009) sẽ biết thuật ngữ “ping”- độ trễ tín hiệu cũng tương tự)
Buồng điều khiển người máy chiến đấu khác buồng lái xe bay, cũng không giống khoang điều phi thuyền, nó có đủ không gian để người điều khiển hoạt động, sau khi khởi động người máy buồng điều khiển sẽ biến thành một không gian 1:1, tức là chân tay, đầu cổ chiến sĩ cơ động đều liên kết với thân thể người máy, đương nhiên loại liên kết này thông qua máy móc, dây nhợ mà có được, khi đó chiến sĩ cơ động cũng phải chịu một áp lực nhất định , nên yêu cầu phải có thân thể mạnh mẽ, độ nhạy đạt đến mức độ nhất định, cũng vì nguyên nhân này khiến số lượng chiến sĩ cơ động khá ít ỏi.
Nhưng tổ hợp Dũng Mĩ Mĩ và Mao Hữu Tài lại hoàn toàn không giống thế, Dũng Mĩ Mĩ tự “thao tác” chính mình, Mao Hữu Tài chỉ tương đương một hành khách, nên hắn tuyệt không lo lắng gì cả.
Lúc này Đồng Tiểu Như đứng khoảng giữa hai người người máy:
- Quy củ rất đơn giản, không sử dụng vũ khí hiện đại, nhưng được sử dụng quang thuẫn, không được làm bị thương đối thủ.
Dừng một chút, Đồng Tiểu Như cao giọng hô:
- Bắt đầu!
Vù! Ngay khi Đồng Tiểu Như vừa rút lui, Jonas liền vọt lên, người máy cầm gậy sắt nhằm thẳng bả vai Dũng Mĩ Mĩ bổ xuống.
- Oái, không hổ là chiến sĩ cơ động tinh nhuệ của Học viện quân sự Tiên Đàm, lần công kích này quả nhiên rất đẹp mắt, muội muội, ta dám đánh cược, tên Mao Hữu Tài kia không quá năm phút sẽ bị đánh bại.
Nhìn Jonas điều khiển gậy sắt từ trên không đập xuống, Roman đã luôn miệng khẳng định Mao Hữu Tài nhất định thua cuộc.
- Không chắc đâu…
Đồng Tiểu Như đột nhiên há hốc:
- Mao tiên sinh định làm gì thế?
Bên ngoài căn bản không nhìn thấy Mao Hữu Tài trong buồng điều khiển đang làm gì, chỉ có thể từ hành động của Dũng Mĩ Mĩ phán đoán hắn muốn làm gì. Lúc này, người máy Dũng Sĩ kia đang xoay người bỏ chạy.
Ầm! Một gậy của Jonas thất bại, chiêu Lôi đình vạn quân nện xuống đất. Đất đá xung quanh hơi rung động, bụi bặm bay phù mịt.
- Thằng nhát gan! Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát hả?
Jonas cấp tốc đuổi theo.
Tốc độ người máy sắp bị đào thải còn xa mới bằng người máy Lôi Đình, cho nên mọi người đều cho rằng Mao Hữu Tài không thể chạy thoát.
Nhưng là, một kẻ chạy trước một người đuổi sau, Jonas muốn đuổi theo công kích vẫn cần một khoảng thời gian nhất định, ngay khi sắp đuổi kịp, người máy Dũng Sĩ liền rẽ khỏi sân huấn luyện chui tọt vào rừng cây.
Không phải Dũng Mĩ Mĩ muốn chạy trốn, ở không gian trống trải, muốn thắng được người máy tiên tiến thế này là chuyện cực kì gian nan, nhưng trong hoàn cảnh đầy rẫy chướng ngại, nó nhỏ hơn gấp đôi so với người máy Lôi Đình nên sẽ linh hoạt hơn, vì thế, muốn đánh, cũng chỉ có thể đánh trong hoàn cảnh có lợi như thế!
- Ngươi cho rằng vào rừng trốn sẽ không có chuyện gì sao? Ngu ngốc!
Jonas cũng lao nhanh vào rừng.
Vù! Khi hai chân Jonas còn chưa đứng vững, một gậy từ sau một thân cây to cần mấy người ôm bỗng đánh tới. Dưới tình huống cấp bách như thế Jonas cuống quýt khởi động quang thuẫn phòng ngự trên tay.
Ầm! Chấn động kịch liệt. Vừa đánh xong một chiêu, Dũng Mĩ Mĩ không ngừng lại, gậy sắt tiếp tục bổ về phía Jonas.
Trong rừng đầy cây cối, người máy Lôi Đình thân cao mười thước, nặng những ba mươi tấn nên tầm hoạt động tương đối bị hạn chế. Càng thật đáng buồn là loại hạn chế này thể hiện ở số lần nó đánh trả. Gậy sắt trong tay cũng mấy lần đánh về Dũng Mĩ Mĩ nhưng mỗi lần vừa mới nâng lên liền vướng vấp vào cây cối bên cạnh. Mà gậy sắt của Dũng Mĩ Mĩ cứ trên dưới, trái phải đều đều nện vào quang thuẫn của Jonas.
Ầm, ầm, binh binh, bang bang, ầm ầm…
Đánh trúng một hai cái có tính là gì, quang thuẫn đủ sức phòng ngự, nhưng trúng mười cái, một trăm cái thì sao?
Dũng Mĩ Mĩ vẫn đánh xuống nhanh như sao xẹt, cánh tay Jonas liên tục bị phản chấn khiến ngay cả nhấc lên cũng có vẻ khó khăn.
Vù! Dũng Mĩ Mĩ lại thay đổi chiêu thức đánh về Jonas. Jonas theo bản năng nâng quang thuẫn lên đỡ, nhưng khi mắt thấy sẽ va chạm, Dũng Mĩ Mĩ đột nhiên thay đổi lộ tuyến, nặng nề nện lên cổ người máy Lôi Đình.
Ầm! Cạch! Người máy Lôi Đình ầm ầm ngã quỵ xuống đất.
- Điều này không thể… Tuyệt đối không thể!
Hai mắt Jonas đỏ như máu.
Dũng Mĩ Mĩ đạp thẳng một cước vào buồng điều khiển người máy Lôi Đình, đang bên trong nhe răng trợn mắt mắng chửi người khác trước mắt Jonas đột nhiên tối sầm, hắn lập tức ngậm miệng lại
- Chủ nhân của ta, xong rồi đó!
- Không tệ, có điều...
Mao Hữu Tài có chút đau đầu nói:
- Hình dạng bây giờ của ngươi khó tránh khỏi bị người khác phát hiện, mà ngươi cũng không phải người máy của ta, ta không thể mang ngươi đi, bây giờ phải làm sao cho tốt đây?
- Chủ nhân, ngài, ngài…Người ta vừa rồi thao tác không phải vì ngài sao? Hu hu hu…Mĩ Mĩ xinh đẹp mới đáng thương làm sao….
- ….
- Ta mặc kệ, ngài không mang ta đi, ta tự mình chạy trốn.
Mao Hữu Tài càng thấy đau đầu hơn, suy nghĩ một chút nói:
- Nơi này phòng vệ cẩn mật, ngươi không thoát được đâu.
- Chủ nhân thật sự muốn xóa bỏ ta sao?
Dũng Mĩ Mĩ thật sự thương tâm.
Dùng linh hạt vẽ một Khôi yêu kí hiệu trận cũng chính là tạo ra một sinh mệnh yêu tinh. Xóa bỏ kí hiệu trận chẳng khác gì giết chết nó, Mao Hữu Tài không thể nào hạ thủ.
Im lặng một chút, Mao Hữu Tài đột nhiên nói:
- Ta nghĩ ra một biện pháp, ta tháo ngươi khỏi người máy này, khi trở về căn cứ, ta dùng người máy chiến đấu bị hỏng lắp ngươi vào, được chứ?
- A? Như vậy chẳng phải trở nên xấu xí sao?
Mao Hữu Tài tức giận nói:
- Ngươi hiện tại cũng xấu xí rồi, hơn nữa chỉ còn có biện pháp này thôi.
- Được rồi, ta đồng ý.
Mao Hữu Tài nhanh chóng hành đồng, khi Mao Hữu Tài đã dùng công cụ chuyên nghiệp của công binh tháo khối Khôi yêu kí hiệu trận xuống cất vào nhẫn chứa vật, đám người Đồng Tiểu Như mới từ bìa rừng vọt đến.
- Đã xảy ra chuyện gì thế này?
Roman thật sự không muốn tin những gì hắn thấy. Người máy Dũng Sĩ vẫn duy trì tư thế một chân đạp lên ngực người máy Lôi Đình. Mao Hữu Tài không việc gì làm đang ngồi trên vai người máy Dũng Sĩ.
Đồng Tiểu Như lắp bắp:
- Chuyện này… là thật sao?
Giáo sư Thái Ân đột nhiên nói:
- Tiểu Mao, mau đỡ ta lên, ta muốn nhìn kí hiệu trận điều khiển của cậu.
Đây mới là mấu chốt của mấu chốt.
Đồng Thiện giống như mông bị lửa đốt chạy vội đến người máy Dũng Sĩ:
- Khoan, khoan, ta cũng muốn xem.
Mao Hữu Tài hô một tiếng rồi từ vai người máy Dũng Sĩ nhảy xuống, vẻ mặt thất vọng:
- Ối chao, sao mọi người không nói sơm, cháu sốt ruột trả lại Đồng lão thái gia một trăm linh hạt nên trước khi mọi người đến đã xóa mất kí hiệu trận khống chế rồi, bây giờ ta phải đi trả linh hạt gấp, mọi người nhanh lên.
Biểu tình mọi người so với Mao Hữu Tài còn thất vọng hơn, bọn họ đều nghĩ đến một vấn đề, đây phải chăng là sự thật? (ZoungHyu: người máy cao những sáu mét mà các nhân vật trong truyện cứ phi xuống ầm ầm, đúng là tiên nhân có khác….)