Cao Sơn Ngưỡng Chỉ

Chương 68: Chức vụ thuê ngoài hậu cung




Vào một sáng sớm mưa dầm rả rích nào đó, xe ngựa chạy vào trong cung.

Lưng eo đêm trước sử dụng quá độ chưa phục hồi, ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Lý Tư Diễm đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi đối diện ta, giũ ra một bộ trường sam tay áo rộng hoa lệ, ướm thử vào người ta.

"Dạo này nàng mảnh mai đi nhiều." Hắn không quá hài lòng nói: "Triều phục mới cắt hôm trước đã không vừa rồi."

Ta cúi đầu nói: "Không sao."

Hắn cố chấp kỳ lạ với chuyện này, gióng trống khua chiêng gọi nữ quan Thượng phục cục tới, bắt bọn họ dựa theo thay đổi thân hình của ta hiện tại.

Ta như một con rối người đứng thẳng đờ mặc bọn họ đo người. Lý Tư Diễm quay người trở về nội điện, lấy từ bên gối ra một hộp mạ vàng khảm ngọc, đưa cho ta nói: "Trẫm làm cho nàng một bộ trang sức."

Ta mở ra xem, bị ánh vàng sáng chói kia làm chấn động đến mức cả người run lên, đôi mắt trừng lớn hơn mấy phần.

"Đây là..."

Đây là một bộ trang sức tinh xảo không gì bằng, vàng đủ lượng, đá quý to, nhìn kiểu dáng giống như là tiêu chuẩn của Hoàng hậu, không, bộ này thậm chí còn lộng lẫy hơn bộ trâm cài của Ôn Bạch Bích lúc phong Hậu.

Hộp trĩu nặng trên tay ta, phỏng tay cực kỳ.

Bàn tay khớp xương rõ ràng của Lý Tư Diễm cầm lên một chiếc hoa tai, cụp mắt nhìn hồi lâu, đột nhiên cười tự giễu.

"Khoảng chừng hai tháng trước, trẫm cho rằng nàng đã thật sự chết bên ngoài, vì vậy sai người làm bộ trang sức này. Nếu có một ngày có thể tìm thấy thi thể nàng thì sẽ cho nàng mang y phục trang sức tốt nhất thế gian hạ táng. Nếu như không tìm thấy, trẫm sẽ mang theo nó cùng vào trong quan tài, coi như nàng đang bên trẫm."

"Nhưng nàng còn sống." Hắn thả hoa tai lại vào hộp: "Vậy thì càng tốt rồi. Lúc trước nàng luôn nói mình không danh không phận, không thanh không bạch đi theo trẫm quá uất ức. Bây giờ trẫm để nàng làm Hoàng hậu, nàng đeo chúng quang minh chính đại gả cho trẫm đi."

Ta nhìn chằm chằm đống vàng thô như củ cải kia, nghĩ thầm: Đồ chó, mẹ nó ai thèm gả lần hai với ngươi.

***

Cách đã một năm có thừa, một lần nữa bước vào ngưỡng cửa cao của Tử Thần điện, trong lòng ta bi thương, tinh thần hoảng hốt, lúc đi đường không cẩn thận bước hụt một cái.

Một đôi bàn tay nhỏ mềm mại đỡ ta, Tiểu Chi mặc bộ phục sức cung nữ trong cung, nói khẽ: "Nương tử để ý dưới chân."

Huệ Nguyệt mặt mày trầm tĩnh đứng phía sau nàng, vẫn là dáng vẻ ta quen thuộc, chắp tay mà đứng, nghiêm túc uốn nắn Tiểu Chi: "Nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Quý phi nương nương."

Ta lắc đầu: "Cứ gọi ta là nương tử đi, ta nghe quen rồi."

Ta lại nhìn về đằng sau, Túc Tịch đã khỏi vết thương, Thiền Nhi vẻ mặt tránh né, Hổ Dược Nhi lộ ra ánh mắt không đành lòng... Bên trụ son, hai cô gái diện mạo tương tự đứng cùng một chỗ, đỏ mắt nhìn ta.

Ta gượng cười, gọi bọn họ: "Kim Liên Kim Liễu, các em lớn hơn rồi."

Kim Liễu không kiềm chế được, nước mắt lã chã rơi xuống, cuống quýt giơ tay áo lên lau nước mắt.

Ta hỏi: "Ý Đắc đâu?"

Không ai trả lời ta.

"Huệ Nguyệt." Ta nhìn sang nàng: "Ngươi nói cho ta, Ý Đắc ở đâu?"

Huệ Nguyệt chạm đến ánh mắt tĩnh lặng của ta, vẻ mặt hơi tối sầm lại. Người làm việc luôn luôn nhanh nhẹn như nàng cũng có phần ngập ngừng: "Quý phi nương nương bớt buồn, Ý Đắc còn sống, chỉ có điều thân thể không sạch sẽ, không thể tới hầu hạ nương nương."

Ta vừa nghe thấy năm chữ "thân thể không sạch sẽ", thân hình lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.

Tiểu Chi cố gắng đỡ lấy ta.

Huệ Nguyệt cắn răng nói: "Hắn nói hắn có lỗi với nương nương, không giúp nương nương giấu kỹ. Bệ hạ vừa lên đường đến Minh châu, hắn đã tự đi nhảy hồ. May mà Vương tài nhân đang ở gần đó, nhận ra hắn là người hầu hạ ngự tiền, vậy nên mới cứu được."

Còn sống... Nỗi lòng ta từ từ bình tĩnh lại, hỏi: "Bệ hạ có làm khó nó không?"

Huệ Nguyệt im lặng một lát, chậm rãi nói: "Bệ hạ vội vàng rời đi, chưa kịp tra kỹ lỗi lầm của hắn. Nhưng mà nương nương đã bình an vô sự, có lẽ... sẽ không có trừng phạt nặng nữa."

Ngụ ý của nàng là: Ta bình an trở về cung, Ý Đắc đã thể hiện lòng trung thành tuyệt đối của nó với ta rồi, Lý Tư Diễm không muốn truy cứu trách nhiệm, vì vậy bỏ qua việc này.

Tốt rồi... Ta bi ai nghĩ thầm, có lẽ đây là chuyện tốt duy nhất dạo gần đây.

Ta chợt nhớ tới một người khác đã giúp ta, lập tức nắm lấy cánh tay Huệ Nguyệt, vội vàng hỏi: "Hoàng hậu thì sao? Hoàng hậu thế nào rồi?"

Hôm nay, từ khi ta vào Tử Thần điện đến giờ vẫn luôn một gương mặt hờ hững không thiết tha gì, chỉ có giờ phút này mới lộ ra một chút sức sống của ngày xưa. Ta hoảng sợ nghĩ, Lý Tư Diễm biết Ôn Bạch Bích giúp ta, hắn còn định đưa vị trí Hoàng hậu cho ta... Nhìn kiểu gì cũng thấy Ôn Bạch Bích lành ít dữ nhiều.

Ai ngờ, Huệ Nguyệt lại nói một câu làm ta chấn động đến hồi lâu không lấy lại được tinh thần.

Nàng nói: "Nương nương không biết sao? Hoàng hậu tự xin đi Thái Thanh Cung tu đạo, đã rất lâu không hỏi chuyện thế tục."

***

Ôn Bạch Bích đủ thông minh, biết chuyện mình làm giẫm lên tử huyệt của Hoàng đế. Cho dù Hoàng đế e ngại bối cảnh sau lưng nàng không dám tùy tiện ra tay, nhưng sau này ở trong cung cũng không tránh khỏi bị hắn làm khó dễ.

Cho nên nàng dứt khoát ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, nhường lại vị trí, phượng ấn cũng giao ra, còn mình phủi mông đi tu đạo: Ngươi thích sủng ai thì sủng, bà đây không hầu.

Nàng rút lui thành công, đội cái mũ Hoàng hậu nghỉ việc cầu phúc vì nước. Thấy hành động thức thời như thế của nàng, dù là nhỏ nhen như Lý Tư Diễm cũng rất khó mặt dày động thủ với nàng.

Không hổ là trưởng nữ Ôn gia có được kinh nghiệm cung đấu mấy đời, tư thế chạy trốn này thanh lịch hơn ta nhiều.

Ta gần như có thể nghe thấy tiếng thở dài não nuột của nàng khi nàng biết ta bị Lý Tư Diễm bắt được.

Vạn bất đắc dĩ đều là mệnh.

Lúc trước tính toán mệnh của ta mấy năm nay hạ hạ đại hung quả là không sai. Ai có thể ngờ được lại gặp phải Tạ Tu Nương ở nơi thâm sơn cùng cốc kia chứ? Có thể thấy được trong cõi u minh tự có số đã định, đời này ta không thể thoát khỏi Lý Tư Diễm.

"Đi vào thôi."

Một đàn bồ câu bay qua phía chân trời, ta buồn bã quay đầu trong bóng đôi cánh của chúng. Thực ra người làm Sử quan chúng ta hiểu rõ sự trời xui đất khiến nhất thế gian, tính tình cờ vô tri vô thức là không do người.

Vận mệnh hư vô mờ ảo như thế, nhưng lại tác động rõ ràng lên cuộc sống của mỗi người.

Hình xăm trên mắt cá chân lại hơi đau nhức. Trong vô số đêm trường dây dưa, hắn hôn lên chữ kia hết lần này đến lần khác, như đang hôn một thứ xiềng xích không thể nào thoát khỏi.

Có lẽ đây chính là vận mệnh của ta: Bị một nam nhân hùng mạnh nhìn trúng, bị chiếm hữu không từ thủ đoạn.

***

Rất nhanh Huệ Nguyệt đã phát hiện trạng thái của ta không đúng.

Ánh mắt đăm đăm, bước đi phiêu du, ngoại trừ giao lưu cần thiết ra thì không nói thêm một câu, cũng không đọc sách viết chữ, không ra ngoài giải sầu, chỉ suốt ngày làm tổ trong Tử Thần điện, không ngẩn người thì là ngủ.

Lý Tư Diễm có lòng muốn bên ta nhưng hắn quản lý cả bộ máy của một đế quốc, thực sự khó mà bớt chút thời gian, thế là đồ chó này nghĩ ra một nước cờ thiên tài.

Hắn giao công việc thuê ngoài này cho nhóm vợ bé của hắn.

Thao tác cụ thể như sau, hắn cho ta quyền trực tiếp thăng giáng hậu phi từ phẩm cấp Quý phi trở xuống, cũng cưỡng chế thi hành lệnh nhóm vợ bé của hắn mỗi ngày thỉnh an ta.

Thỉnh an xong thì trò chuyện qua loa vài câu, giao lưu tình cảm một chút cho ta bớt cô đơn.

Ta cầm phượng ấn hắn cho ta, cứ cảm thấy lấn cấn chỗ nào đó... Về sau mới nghĩ ra, đây là hắn giao chức trách thuê ngoài trấn an hậu cung của Hoàng đế cho ta. Nếu như ta có được quyền lợi cao nhất hậu cung, vậy... vậy đám nữ nhân này sẽ lấy lòng ta như lấy lòng Hoàng đế.

Đạo lý thì là như vậy, nhưng rõ ràng đám nữ nhân này hoàn toàn không dám giao lưu tình cảm với ta.

Lúc lần đầu tiên các nàng tới, ta đeo vàng đeo bạc, ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu. Bởi vì là lần đầu ngồi chỗ trên, ta cực kỳ không quen, thấp thỏm hồi lâu mới nặn ra một câu hỏi han khô khốc: "Mọi người đều rất tốt ha."

Ta nhìn thấy Vương Phù Nương trong đội ngũ hơi méo mặt đi rất rõ ràng.

Ngụy Uyển Nhi vẫn tao nhã như cũ, dịu dàng đáp: "Phiền nương nương quan tâm, mọi chuyện trong cung đều tốt."

Cũng rất khó không tốt, dù sao hàng ngày Hoàng đế không bận bịu chính vụ thì là tận dụng mọi thứ để tìm ta, ngay cả cửa hậu cung ở đâu cũng sắp quên rồi. Một đám nữ nhân các nàng không có Hoàng đế, cho dù có lòng cung đấu cũng không tìm thấy mục đích và giá trị cung đấu, chẳng bằng tụ tập lại cùng nhau mở ván bài, chí ít còn có thể giết thời gian.

Theo như Thiền Nhi kể, trong hai năm bệ hạ bỏ quên lục cung, đám người hậu cung trầm mê đánh bài, ngay cả Vương Phù Nương trịch thượng nhất, kiêu căng nhất cũng cúi cái đầu xinh đẹp của nàng. Một ngày nào đó, nàng ta thẹn thùng gõ cửa điện Ngụy Uyển Nhi, hỏi nàng còn thiếu chân đánh bài hay không.

Ngụy Uyển Nhi là người hiền hậu hiếm có trong Hoàng cung, không so đo hiềm khích lúc trước, nhiệt tình nhận Vương Phù Nương vào đội đánh bài của nàng. Đánh mãi đánh mãi đánh ra tình cảm, nói đến không ít chuyện giữa ta và Lý Tư Diễm với Vương Phù Nương trên bàn đánh bài, một cục nợ nần, không khỏi thổn thức.

Sau khi nghe nhiều rồi, dù là trì độn như Vương Phù Nương cũng đã hiểu thực ra từ đầu đến cuối ta đều không quan tâm tới Hoàng đế, là hắn khăng khăng đơn phương ép buộc yêu đi yêu lại mới khiến cho ta chịu rất nhiều đau khổ.

"Cho nên... vốn dĩ nàng không biết yêu pháp gì?"

Sau một năm qua đi, cuối cùng Vương Phù Nương cũng hiểu lúc trước nàng ta bị ta lừa, bi phẫn tổng kết nói: "Nàng ta không thích Hoàng đế, nếu thật sự có yêu pháp thì tự mình chạy ra khỏi cung từ lâu rồi, ở lại đây làm gì? Độ kiếp sao?"

Nghe Thiền Nhi kể đến đây, ta kinh ngạc nói: "Nàng ta cũng hiểu ra được rồi?"

Không dễ dàng mà, xem ra quả nhiên đánh bài có hiệu quả kích thích trí thông minh, đến cả não heo của Vương Phù Nương cũng có thể cứu vớt.

Sau khi thỉnh an xong, xuất phát từ lòng hiếu kỳ hiếm có, ta giữ nàng ta và Ngụy Uyển Nhi lại nói chuyện riêng.

Bây giờ Vương Phù Nương đã hiểu ân oán tình thù giữa ta và Lý Tư Diễm. Nào là không cam lòng, nào là hâm mộ ghen ghét, tất cả đều không còn. Ánh mắt nhìn ta đầy vẻ thương hại, nói năng cũng mềm mỏng hơn nhiều: "Ai da, trước kia tưởng là cô có yêu pháp, bây giờ xem ra căn bản là cô đấu không lại bệ hạ. Vẫn cứ sớm nhận mệnh đi thôi, cô xem bây giờ có ăn có mặc, cuộc sống cũng không tệ đúng không?"

Ngụy Uyển Nhi tức giận chọc nàng ta một cái: "Cô nói mò cái gì đấy!"

Ta thầm trợn trắng mắt ba cái liên tục trong lòng. Vương gia không còn ai nữa sao? Làm sao lại chọn nàng ta vào cung? Không sợ chọc tức Hoàng đế đến tai biến mạch máu não sao?

Vương Phù Nương cảm thấy mình tận tình khuyên bảo, vừa bị Ngụy Uyển Nhi khuyên can lại càng cho rằng mình miệng vàng lời ngọc, toàn là nói sự thật tàn khốc, càng hăng hái nói: "Ta cũng đâu nói sai. Ai da, ta thật không hiểu cô đang già mồm cái gì. Bây giờ cô độc sủng Tiêu phòng, chờ sinh Hoàng tử thì cô chắc suất Thái hậu rồi, không thoải mái hơn vẽ xuân cung đồ ở bên ngoài sao?"

"Bà đây cam tâm tình nguyện vẽ xuân cung." Ta bưng chén nước lên, uống ực một ngụm: "Xuân cung đồ thì làm sao? Không có bản lĩnh tầm mười năm, cho cô bút cô có vẽ được không?"

"Ta không thể." Vương Phù Nương không dám luận bàn cao thấp trên phương diện chữ nghĩa với ta, nhưng nàng ta cực kỳ dám chào hàng trí tuệ chợ búa của mình với ta: "Bệ hạ đối xử với cô tốt như vậy..."

Ta cuốn váy lên: "Cho cô xem thế nào gọi là tốt."

Trông thấy hình xăm và dấu vết trên chân ta, Vương Phù Nương và Ngụy Uyển Nhi không hẹn mà cùng hít sâu một hơi.

"Hình xăm..." Ngụy Uyển Nhi che miệng lại.

Ta thấy hai nàng khiếp sợ đến mức này, trong lòng lại có một chút vui vẻ quái dị. Vò mẻ không sợ rơi, ta cho người ngoài xem một mặt thảm hại nhất của mình. Khó chịu, nhưng lại đầy hả hê.

Ta buông váy xuống: "Một cô nương Sử quan thế gia thanh liêm như ta bị tàn sát gần như cả nhà, còn bị in dấu vết tù nhân mới có. Hâm mộ không? Muốn đổi với ta không?"

Vương Phù Nương thốt ra: "Vậy cô chạy trốn cũng có thể hiểu được..."

Ngụy Uyển Nhi chợt biến sắc, lại ra sức chọc nàng ta một cái: "Nói cẩn thận!"

Vương Phù Nương bất đắc dĩ ngậm cái miệng nhỏ của nàng lại.

Ta nói với nàng ta: "Hôm nay cô nói nhiều như vậy, chỉ có câu này là giống tiếng người."

Nàng ta không hiểu: "Cái gì?"

"Không có gì." Ta nói: "Hai người quay về đánh bài đi, ta muốn ngủ trưa."

Ta tiễn hai nàng đi, quay sang Huệ Nguyệt: "Ta biết ngươi đang giám sát chúng ta. Nói với Lý Tư Diễm, nếu hắn dám gây khó dễ cho Vương Phù Nương thì ta dám nhảy hồ Thái Dịch. Cứ việc bảo hắn thử xem."

Vẻ mặt Huệ Nguyệt táo bón: "Vâng."

Chỉ dựa vào câu "Vậy cô chạy trốn cũng có thể hiểu được" kia, Vương Phù Nương đã đáng chịu một trận tác động vật lý của Lý Tư Diễm.

Bây giờ ta cực kỳ cần cái miệng hỗn "thiên nhiên không cần bài trí"¹ này của nàng, cần phải bảo vệ nàng trước.

(1) Thơ Lí Bạch: Thanh thủy xuất phù dung, Thiên nhiên khứ điêu sức.

***

Có lẽ là con người ta tương đối không có quan niệm tôn ti, điều Lý Tư Diễm mong đợi "hậu cung của hắn nịnh bợ ta như nịnh bợ Hoàng đế" không xảy ra. Trái lại là dăm ba bữa ta tặng ít đồ cho các nàng như lấy lòng vậy.

Mặc dù siêng tặng quà nhưng ta cũng không thường xuyên chơi đùa với các nàng, vẫn suốt ngày ngẩn người rồi ngủ, như một con chuột hang đờ đẫn.

Về sau, cuối cùng ta cũng biết vì sao ta giỏi ngủ như thế.

Bởi vì ta... có thai.

***

Loại chuyện này, thực ra trong lòng nữ tử đã nắm chắc được ít nhiều. Với sự kết hợp của cả ba phương pháp thuốc bổ, châm cứu, lót gối của Lý Tư Diễm, ta không mang thai mới là lạ.

Một hôm Phạm thái y đến xem bệnh, xem mãi xem mãi, đột nhiên xem đến Ngự Thư Phòng.

Ta đang nằm trên giường đếm cừu, một khắc sau, chỉ thấy Lý Tư Diễm lao vút đến bên cạnh ta, tốc độ nhanh như một dư ảnh.

Hắn thâm trầm đã quen. Dù là lúc thân mật cùng ta cũng khó giấu được suy nghĩ lo được lo mất. Chỉ có giờ phút này, trên mặt hắn hiện ra một loại mừng rỡ khó nói nên lời, mỗi cơ bắp đều đang run lên vì kích động. Hắn muốn che giấu nhưng hoàn toàn không làm được. Hoàng đế một nước vậy mà ngồi xổm trước giường ta, chân tay luống cuống như là trẻ con.

Ta chưa từng biết một người có thể vui mừng đến mức độ này.

Như một con chó đói bị khúc xương heo từ trên trời rơi xuống trúng đầu, không thể tin được may mắn này thật sự thuộc về mình. Hắn tha thiết nhìn ta, miệng lẩm bẩm nói: "Nàng thật sự... thật sự..."

Phạm thái y còn tưởng Hoàng đế nghi ngờ trình độ nghiệp vụ của ông ta, vội vàng nói: "Bệ hạ minh giám. Nhà lão phu nhiều đời làm nghề y, tuyệt đối không có khả năng xem nhầm hỷ mạch. Mạch tượng của Quý phi nương nương chắc chắn là có thai, không sai."

"Chỉ có điều còn ít tháng, cần cẩn thận giữ gìn..."

Ta nghi ngờ Lý Tư Diễm không hề nghe lọt tai một câu của Phạm thái y. Ánh mắt hắn sáng đến kinh người, quay vòng quanh ta tròn bốn vòng. Áo dài sinh ra làn gió nhẹ thổi vào mặt ta, hơi lạnh.


Hắn phấn khích thì phấn khích, còn ta thì không có quá nhiều cảm xúc.

Chuyện này không có gì tốt để chúc mừng. Nếu như được nói thì ta không hề muốn sinh.

Nhưng nam nhân trước mặt này thoạt nhìn đã vui mừng đến điên rồi.

Triều phục trên người hắn còn chưa thay, hình thêu kim long dính hơi lạnh ẩm ướt của đầu xuân. Hắn sợ lạnh đến ta, thậm chí không dám ngồi vào bên cạnh ta, chỉ cẩn thận từng tí vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bụng ta một chút.

Ta không thích nhìn bộ dạng lạ lẫm của hắn như thế, cảm thấy hơi cổ quái, bèn bỏ tay hắn ra. Lý Tư Diễm hơi sững lại, chợt nắm chặt tay phải của ta, nhẹ nhàng xoa bóp vết chai ở đốt ngón tay ta.

Hình như hắn cực kỳ thích vết chai nho nhỏ này trên ngón tay ta.

Ta lạnh lùng ngồi ở đầu giường. Cuối cùng sự phấn khích của hắn cũng bị sự lãnh đạm của ta dập tắt một chút. Hắn ho nhẹ một tiếng, sai bảo Huệ Nguyệt Túc Tịch khiêng những đồ dùng của thai phụ trong phòng kho ra.

Những đồ dùng này đã chuẩn bị từ khi ta về Trường An, bây giờ cuối cùng đã được thấy ánh mặt trời. Túc Tịch Huệ Nguyệt cũng rất vui mừng, đáp lại một tràng. Không khí hoan hỉ ngập tràn trong đại điện.

Hắn hơi bình tĩnh lại, hỏi ta: "Nàng có đói không, có muốn uống nước không? Trẫm gọi thím và đệ đệ nàng vào cung. Bằng hữu kia của nàng tên là gì? Con dâu của Vũ An Hầu gia đó, trẫm cũng gọi nàng ta đến."

Hắn đột nhiên trông thấy hương khói lượn lờ bay lên trong lư hương, lập tức nhặt lên ném ra ngoài cửa: "Trẫm đọc thoại bản trên phố đều nói hương liệu sẽ khiến nữ tử choáng đầu, không nên giữ lại."

Ta thản nhiên nói: "Cái ngươi đọc vốn là bài quảng cáo của cửa hàng hương liệu Đỗ Ký ở Sùng Nhân phường tìm người viết, để chào hàng hương chuyên dụng cho thai phụ nhà họ bán."

Lý Tư Diễm đã đánh mất cái não của hắn: "Thật sự có hương chuyên dụng cho thai phụ? Sao không bảo Khánh Phúc ra ngoài mua một ít?"

Khánh Phúc ngoài cửa chậm rãi dịch ra một bước, dường như không muốn thừa nhận Lý Tư Diễm là cấp trên ông ta hết lòng trung thành...

Ta không biết nam nhân biết mình sắp làm cha sẽ là phản ứng gì, nhưng cũng lờ mờ cảm giác được phản ứng này của Lý Tư Diễm tuyệt đối không nằm trong phạm vi bình thường.

Hắn ôm ta ngủ ngon lành một đêm, hôm sau phấn chấn bừng bừng đi thượng triều, không kịp chờ đợi mà khoe khoang với trên dưới triều đình chuyện hắn sắp làm cha. Đám đại thần quá biết quan sát sắc mặt, nói đầy sọt những lời cát tường, nịnh cho Lý Tư Diễm không còn biết trời trăng gì. Hắn vung tay lên xây liền ba cái lều cháo để tích đức cho đời sau của hắn, thậm chí bắt đầu cân nhắc đại xá thiên hạ.

May mà có người ngăn cản: "Bệ hạ muốn đại xá thiên hạ, chi bằng chờ tiểu Hoàng tử ra đời rồi nói."

Lý Tư Diễm cảm thấy đề nghị này rất tốt, bút lớn vung lên ghi nó vào kế hoạch.

Các quan viên trên triều chúc mừng, trong hậu cung cũng tràn ngập không khí vui tươi. Chỉ mới nửa ngày sau, Huệ Nguyệt đã tới hỏi ta thích nhũ mẫu tính tình thế nào, có yêu cầu gì về tướng mạo hay không.

Khuôn mặt không cảm xúc của ta xuất hiện một vẻ kinh ngạc hiếm có: "Bây giờ mới hai tháng đã phải chọn nhũ mẫu rồi?"

Huệ Nguyệt sững lại: "Bình thường đều là bốn, năm tháng mới chọn, nhưng bệ hạ nhất quyết muốn xem xét bắt đầu từ bây giờ..."

Ta quay đầu đi: "Vậy thì để hắn chọn đi."

Ta cảm thấy có lẽ đây là một sự bù đắp tâm lý. Năm đó hắn ra đời trong sự hoảng sợ của mẫu thân, thờ ơ của người ngoài, trải qua tuổi thơ tàn khốc ở Dịch Đình. Càng khốn khổ thì càng hi vọng con của hắn có thể được cả thiên hạ chúc phúc.

Đây là một loại cứu rỗi nửa cuộc đời. Bản năng hắn nỗ lực yêu thương đứa con chưa ra đời của hắn dường như là an ủi tuổi thơ của chính mình.

Đứa trẻ may mắn cả đời được tuổi thơ chữa lành, đứa trẻ bất hạnh dùng cả đời để chữa lành tuổi thơ.

Nhưng mà mang thai có một chuyện tốt, đó chính là Lý Tư Diễm tuân theo kiến nghị của Phạm thái y dừng kế hoạch cày cấy của hắn.

Trong thời gian mang thai nghiêm cấm sinh hoạt vợ chồng, lời này của Phạm thái y chẳng khác gì cứu cái mạng già của ta. Không thì chơi liều theo hắn, sớm muộn ta cũng phải chết trên giường rồng của hắn.

Bây giờ cuối cùng ta có thể tạm nghỉ một chút.

***

Quay đi quay lại mấy ngày, e là khắp thiên hạ đều biết Hoàng đế sắp làm cha rồi. Khó khăn lắm Lý Tư Diễm mới bình tĩnh lại, đi đến trước giường ta, nắm chặt lấy tay ta.

Ta cúi đầu nhìn thoáng qua nơi ngón tay đan nhau, lại mệt mỏi quay đầu đi.

"Ba ngày rồi, nhưng trẫm vẫn cảm thấy đang trong mơ."

Bàn tay khô ráo của hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má ta.

"Anh Anh nàng đừng đi nữa. Nàng an tâm sinh đứa bé ra, nếu là con gái, trẫm mang hết bảo vật thế gian nâng đến trước mặt nó; nếu là con trai, trẫm cho nó làm Thái tử."

Ta nuốt cổ họng khô khốc, mở miệng hỏi hắn: "Ta có thai rồi, cuối cùng ngươi đã được như ý, ngươi đang sợ cái gì thế Lý Tư Diễm? Bộ dạng ta như thế này, ngươi còn sợ ta đi sao?"

"Sợ, sao trẫm có thể không sợ." Hắn nói: "Trẫm muốn cùng nàng đầu bạc răng long, cho nên đến một khắc trước khi xuống mồ, trẫm đều không thể nào yên lòng."

Ta khẽ cười một tiếng, quay đầu đi.

Hắn bám dính quấn tới, nụ hôn dịu dàng rơi trên mí mắt ta: "Đừng rời khỏi trẫm..."

Ta vươn tay đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: "Lý Tư Diễm, thai phụ cần ăn tổ yến chứ không phải tinh huyết nam tử."

Hắn còn có mặt mũi tủi thân: "Trẫm không có ý này, trẫm chỉ muốn hôn nàng."

Ta lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

Hắn hậm hực rời đi: "Nàng nghỉ ngơi trước đi."

Bóng dáng của hắn biến mất sau tấm bình phong. Ta xoa bụng, đăm chiêu suy nghĩ.

Gần đây hắn đối với ta dịu dàng cẩn thận khó mà tin nổi, dường như thù cũ giữa ta và hắn đều xóa nhòa vì đứa trẻ này vậy.

Không, ta cảm giác giống như... từ lâu hắn đã muốn tìm lý do buông xuống oán hận sinh ra vì việc ta trốn đi, bây giờ chỉ là gặp được thời cơ thích hợp mà thôi.

Mà lúc trước ở trên thuyền, nếu như ta hơi chịu cúi đầu... không cần phải nói thích hắn, yêu hắn, dù chỉ là nói lúc ở bên ngoài thỉnh thoảng cũng nhớ tới hắn thì sao? Chưa biết chừng hắn đều sẽ lập tức tha thứ cho ta.

Từ trong đôi câu vài lời tán gẫu của nhóm nội thị, ta chắp vá ra chuyện mà ta không biết. Lúc trước hắn ngồi trong gian nhà tù kia chờ ta đã âm thầm chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn trừng trị, đều là biện pháp trước kia hắn nghĩ ra để đối phó người phản đối hắn, mức độ khốc liệt khó mà hình dung. Nhưng về sau lại chỉ dùng phương pháp ôn hòa nhất.

Ôn hòa ý là... tổn thương không lớn, nhưng tính vũ nhục cực mạnh.

Có điều bây giờ ta mang thai, hắn không dám làm gì ta.

Không có cách nào thu hoạch được vui thú từ chuyện lăn lộn ta nữa, Lý Tư Diễm đành phải chuyển lòng nhiệt tình sang công việc khâu vá.

Hắn làm ra một chiếc áo kẻ ô² cho đứa nhỏ, khâu phải nói là lòe loẹt. Vải lẻ đều là hắn cưỡng ép đòi đám đại thần cống lên. Nhất quyết không cần quần áo của đám thiếu gia ăn chơi từng mặc, ít nhất cũng phải là người có công danh, cực kỳ nghiêm ngặt.³

(3) Thường có tục lệ xin quần áo cũ cho trẻ sơ sinh, một là lấy vía, hai là chất liệu vải khi ấy đã mềm mại vì đã giặt qua nhiều lần.

Thế là đã tạo ra một khung cảnh vi diệu thế này: Hoàng đế như cô vợ nhỏ ngồi ở đầu giường, vẻ mặt tình cảm khâu y phục nhỏ; Quý phi nằm thẳng đờ trên giường, vẻ mặt chết lặng.

Cảnh tượng như vậy diễn ra mỗi ngày ở Tử Thần điện, có thể nói là ảo ma.

Có điều, mặc dù Lý Tư Diễm bị vui sướng làm mụ mị đầu óc, nhưng vẫn còn có lý trí cơ bản, biết loại chuyện sinh con này nếu như người làm mẹ không phối hợp, vậy tất thảy đều công cốc.

Vì một đống tiền án của ta, dù cho lần này ta tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn và bình thường, Lý Tư Diễm vẫn không yên lòng. Hắn trải thảm thật dày toàn bộ nội điện, cũng sai hai người Huệ Nguyệt Túc Tịch trông coi ta không rời một tấc.

Nhất là không được để ta chạy nhảy.

Hai đại cung nữ chuyển giao tất cả công việc cho cung nữ khác, cả ngày từ sáng đến tối nhìn ta chằm chằm. Hai đôi mắt trừng như cú vọ trên ngọn cây, ta chỉ nhìn thôi đã thấy mệt.

Từ sau khi ta mang thai, tỷ muội hậu cung của ta đồng thời mất đi tư cách thỉnh an ta. Lễ vật các nàng đưa tới cũng bị nhét hết dưới đáy hòm, tuyệt đối sẽ không chuyển đến tay ta. Trong khoảng thời gian này, người duy nhất được gặp mặt ta không phải là công nhân viên của Tử Thần điện, mà là thím đại nhân của ta.

Ta không có nhiệt tình gì với chuyện làm mẹ, Lý Tư Diễm suy nghĩ thật lâu, cảm thấy chắc chắn là vì bên cạnh không có tấm gương. Thế là gọi riêng thím vào trong cung, định bụng để thím đánh thức bản năng người mẹ của ta.

Kết quả hoàn toàn ngược lại.

Thím thấy bộ dạng ta đờ đẫn, đau lòng đến sắp cắn nát răng, toàn bộ quá trình đều nghiêm mặt, không cho Lý Tư Diễm xem một sắc mặt tốt.

Lý Tư Diễm cũng thức thời, biết thím không chào đón hắn thì cũng không mù mà lượn lờ trước mặt thím, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện một chút lúc dùng bữa.

Kể từ đó, đám người Tử Thần điện cuối cùng cũng hiểu tính khí của ta từ đâu mà ra.

Chắc chắn là gia tộc di truyền.

Thiền Nhi cảm thán: "Không biết mai sau con của nương nương ra đời sẽ có tính tình thế nào."

Ta nói: "Tốt nhất đừng thất đức như cha nó."

Ta nghĩ ngợi, lại nói bổ sung: "Cũng đừng ngu như mẹ nó."

***

Ba tháng rồi, bụng của ta đã hơi nổi lên. Một sinh mệnh trẻ thơ đang từ từ thai nghén thành hình, như một câu đố nho nhỏ.

Nó sẽ như thế nào? Kế thừa sự xảo trá, thất đức, lạnh lùng của Hoàng gia, hay là kế thừa sự cố chấp, cứng đầu, đơn thuần của Thẩm gia, hay là trung hòa hai bên một chút, làm một người bình thường.

Ta không biết, ta cũng không chờ mong. Nếu như nhất định phải nói hi vọng điều gì thì ta hi vọng nó có thể giống ta hơn một chút.

Giống ta một chút, tiêu chuẩn đạo đức cao một chút, đừng sống mà ép buộc người khác bằng quyền thế có được, hãy sống trong sạch trên cõi đời này.