Cao Sơn Ngưỡng Chỉ

Chương 53: Hạ hạ đại hung




Vì mẫu thân mất sớm, ta không biết phu thê bình thường trải qua ngày nghỉ tắm gội như thế nào, chỉ biết là chắc chắn không phải như ta và Lý Tư Diễm.

Ta mặc một bộ nhu quần lụa xanh ngọc ngớ ngẩn, tay khoác dải lụa thêu chỉ vàng phu nhân nhà giàu ắt phải có, mặt đầy hoang mang đứng giữa phòng bếp nhỏ của Tử Thần điện, nhìn nam nhân trước mặt lóng ngóng xắn tay áo lên đốt củi.

Kỳ dị, quá kỳ dị. Ta day day mi tâm, một tay kéo Tạ tổng quản trốn sau cửa lại, đè giọng hỏi hắn: "Có phải Hoàng đế lên cơn động kinh không?"

Tạ tổng quản đau khổ nhíu lông mày, cung kính cúi đầu ba cái với ta, cuối cùng để lại một câu "Nương tử có phúc", rồi nhân lúc ta còn chưa kịp phản ứng, nhanh chân chạy biến.

Có phúc? Ta chậm rãi quay đầu, thấy Hoàng đế lại hăng hái bừng bừng bắt đầu nhào bột mì, thầm nghĩ đây rốt cuộc là cái phúc phận hư ảo mẹ gì?

"Đừng thất thần nữa, qua đây giúp trẫm." Hắn nhào bột xong, lại cầm dao xắt cá.

Nhóm lửa, nhào bột, sau đó xắt cá...

Ta hiểu đại khái hắn đang làm gì, nhưng đáp án này quá sức tưởng tượng, ta rất khó thuyết phục mình tin.

Trước bếp lò dày đặc khói mù, cả người Lý Tư Diễm toát ra niềm vui lao động, bận rộn đến quên cả trời đất.

Ta nghiêm túc đi lên phía trước, đè dao phay của hắn lại, hỏi:

"Lý Tư Diễm, có phải ngươi muốn làm bánh cho ta ăn không?"

Một khắc đồng hồ sau, ta và cẩu Hoàng đế cùng ngồi xuống trước bàn cơm.

Lý Tư Diễm nói: "Lâu rồi không làm, hơi không quen tay. Nàng nếm thử xem."

Bánh hấp mềm và thơm, ăn kèm với cá lát và đậu bắp. Ta nếm thử một miếng, cảm thấy tài nghệ đã đạt tới tiêu chuẩn đầu bếp riêng của gia đình giàu có bậc ba.

Ta nghẹn họng nhìn trân trối: "Làm sao ngươi lại biết những thứ này?"

Có câu quân tử tránh xa nhà bếp. Người đương thời cảm thấy nhóm lửa là vật bẩn thỉu, đám con em quyền quý Trường An phần lớn còn chưa từng vào đến cửa nhà ăn. Ta hoàn toàn không ngờ được tay nghề của Lý Tư Diễm tốt như vậy, tạo thành kinh ngạc cho ta không kém gì Khánh Phúc vơ lấy tỳ bà đàn hát cho ta một khúc Chiêu Quân oán.

Lý Tư Diễm cực kỳ tự đắc, lại gắp cho ta một miếng cá lát trong sự sung sướng, cố giả vờ thản nhiên nói: "Trước kia không có ai để dựa dẫm, buộc lòng phải tự mình làm mọi chuyện."

"Rốt cuộc ngươi còn có bao nhiêu điều bất ngờ mà gia không biết?" Ta trích dẫn một câu thoại trong tiểu thuyết cung đình rất thịnh hành trên thị trường.

"Còn có rất nhiều, sau này thể hiện từng cái một cho nàng xem." Hắn cười: "Nam nhân của nàng không giống đám công tử bột ngoài kia, biết nhiều thứ lắm đấy."

Mặc dù ta không cảm thấy biết làm bánh hấp là kỹ năng gì ghê gớm, nhưng thấy hắn đắc ý như thế nên vẫn cứ tâng bốc một câu tượng trưng: "Thật lợi hại."

Lúc này, Đại Mễ lần theo mùi thơm xáp lại, nịnh nọt cọ chân ta.

Ta bẻ cho nó miếng bánh bột ngô đưa tới, Đại Mễ ngửi ngửi rồi thất vọng bỏ đi.

Lý Tư Diễm ở bên cạnh nói chua loét: "Bánh trẫm vất vả làm, sao có thể tùy tiện cho nó?"

Ta nói: "Ngươi là một Hoàng đế, tại sao còn không biết xấu hổ đi ghen với Đại Mễ? Vả lại bánh lúc trước ta làm ngươi cũng đâu ăn hết."

"Ai bảo trẫm không ăn hết?" Hắn nhướn một bên lông mày: "Đồ nàng đưa tới, trước giờ trẫm đều ăn không sót lại gì."

Ta lại bị kinh hãi một trận: "Ngươi ăn hết rồi?"

"Lần trước là cố ý tỏ thái độ cho ngươi xem mới cố tình làm nửa sống nửa chín, khó ăn đến nuốt không trôi... Vậy... vậy mà ngươi lại ăn hết?"

Hắn thản nhiên nói: "Đến cả màn thầu lạnh của Dịch Đình trẫm cũng từng ăn rồi, còn sợ cái này sao? Huống hồ nàng làm cũng không tính là quá tệ, mặc dù hình dạng xấu xí nhưng ít nhất vẫn có vị bánh Hồ."

Ta không còn gì để nói, im lặng cắn một miếng to, thầm nghĩ cẩu Hoàng đế không chỉ mắt mù, bây giờ đầu lưỡi cũng không còn dùng được rồi.

Hắn vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với ta, từ tình trạng thu thuế của nhà nước năm nay cho tới tiểu thiếp thứ mười chín mới nạp của Tể tướng.

Từ sau khi ta bãi nhiệm Khởi cư lang thì dần dần cách xa các loại quốc gia đại sự, chỉ biết là thiên hạ hiện giờ xem như thái bình, Lý Tư Diễm thu thuế rất thuận lợi. Nghe ý của hắn thì hắn đang suy nghĩ làm chuyện gì đó thiết thực mang lại ân trạch nghìn đời.

Ta nhai đậu bắp, ú ớ nói: "Giảm thuế, khai hoang, làm thủy lợi. Ngươi chọn bừa một cái."

Hắn cười nói: "Nếu đơn giản như vậy thì vị trí Hoàng đế này ai ai cũng có thể làm rồi."

"Những chuyện này nâng cao danh tiếng nhất." Ta nói: "Hoàng vị ngươi có được không vẻ vang, nếu như không làm ra chút thành tích, lúc người đời sau biên sử bàn về công tội, chắc chắn không thoát khỏi bị chụp mũ hôn quân."

Hắn càng cười đến là xán lạn: "Anh Anh đang thương trẫm ư? Sợ thanh danh sau này của trẫm không tốt?"

Mẹ nó, tự ảo tưởng!

Ta bị tiếng "Anh Anh" này làm buồn nôn hết sức, đập "bốp" đôi đũa lên bàn, bà đây không ăn nữa!

Về sau đương nhiên là Lý Tư Diễm khép nép nhún nhường đến dỗ ta về bàn.

***

Dùng bữa xong, hắn lại mang ta ra ngoài tản bộ, dọc theo đường cung đi tới Lăng Khởi điện.

Lăng Khởi điện nằm cách chính đông Tử Thần điện không xa, lưng dựa Vọng Tiên đài. Ban đầu xây dựng dùng làm nơi giải trí, do phi tử hậu cung của Hoàng đế tiền triều thưa thớt mà dần dần bị bỏ hoang.

Sau khi Lý Tư Diễm tiếp nhận, từng muốn sử dụng nó một lần nữa, nhưng vì tốn kinh phí mà vẫn luôn chưa khởi công, mãi đến gần đây mới chậm chạp bắt đầu cải tạo.

Đi ngang qua nhìn, quả nhiên điện này đang trong quá trình tu sửa, cỏ dại mọc đầy sân đình. Lý Tư Diễm chê ta đi giày quá mỏng, không dễ giẫm lên đám cỏ dại mọc gai, thế là dứt khoát ôm ngang ta lên khuỷu tay, sải bước đi vào trong.

Giây phút hắn ôm ta lên, trong linh hồn ta phân tách ra một nhân cách hóng chuyện, bay lên giữa không trung quan sát cảnh tượng này: Hoàng đế trẻ tuổi anh tuấn si tình ôm chim hoàng yến của hắn lên, chim hoàng yến cứng đờ như một cây cọc gỗ thẳng đuột.

Nếu như chim hoàng yến này là người khác, ta có thể hưng phấn bốc phét khung cảnh này lên một ngàn lần, rồi diễn cảm chia sẻ cho thành phần hóng hớt các nơi, nhưng mà chim hoàng yến xui xẻo này lại chính là ta...

Quá xấu hổ. Ta chỉ muốn tìm một cái lỗ rời khỏi thế giới bực mình này.

"Nàng thích chỗ này không?" Lý Tư Diễm đi đến trước điện, cúi đầu hỏi ta.

Lăng Khởi điện nhỏ hơn Tử Thần điện rất nhiều, gồm một gian chính điện thêm hai gian sương phòng. Chẳng những diện tích nhỏ, trùng tu cũng tệ. Ta ở Tử Thần điện tráng lệ lâu rồi, nhìn nó cũng không có cảm giác gì, thuận miệng nói: "Cũng được."

Hắn thả ta xuống, nói: "Vậy trẫm phong nó cho nàng."

"Phong... phong cho ta?" Ta kinh hãi suýt nữa đứng không vững.

Lý Tư Diễm thản nhiên nói: "Nàng suốt ngày bảo trẫm phân cho nàng cung thất, trẫm nghe đến lỗ tai mọc kén rồi, cứ theo ý nàng đi vậy. Chỗ này chỉ cách Tử Thần điện một cánh cửa nhỏ, đi lại thuận tiện, cũng không tệ."

Hắn nói tiếp: "Phân cung thì phải phong vị. Vị trí Hoàng hậu đã có người, trẫm định phong cho nàng làm Quý phi."

"Hả?"

Ta ngây người đứng đó, miệng hơi há ra, bộ dạng ngốc nghếch.

Lý Tư Diễm còn tưởng ta không hài lòng, nhíu mày trầm ngâm nói: "Nếu như nàng nhất định muốn làm Hoàng hậu thì trước hết chờ thêm mấy năm, đến lúc đó trẫm sắp xếp cho nàng."

"Không cần!" Ta vội vàng khoát tay: "Hoàng hậu nương nương bây giờ rất tốt, ngươi đừng phế nàng."

"Được rồi." Hắn lại nắm hai búi tóc xoắn ốc của ta: "Đừng vui mừng quá sớm. Phân cung chẳng qua là để che tai mắt người khác, sau này nàng vẫn ở trong Tử Thần điện."

"Tạ bệ hạ." Ta ngơ ngơ ngác ngác hành lễ với hắn.

Ta ngẩng đầu thấy vẻ mặt hắn dè dặt, nhìn có vẻ đang chờ mong cái gì, thế là nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhón chân thơm lên má hắn một cái.

Hắn cũng coi như là thỏa mãn tâm nguyện của ta. Trong sách dạy chó có viết, nếu như chó làm chuyện tốt, nên cho khen thưởng thì phải thẳng thắn mà cho. Như vậy lần sau nó mới tiếp tục lấy lòng ngươi.

Lý Tư Diễm sờ lên mặt mình, như đang nhấm nháp xúc cảm thoáng qua này.

Trước cung điện cổ kính, hắn ôm vai ta lại, "khụ" một tiếng, nói: "Để phong Quý phi cho nàng, trẫm không thể tránh khỏi phải hòa giải một hai với các nội thần..."

Ta nói: "Vậy thì không cần Quý phi, ta thấy làm một Tài nhân cũng tốt rồi."

Thấy Lý Tư Diễm không vui nhíu lông mày, ta thở dài thất bại, lại tặng cho hắn một cái hôn môi "chụt" một tiếng: "Như vậy được chưa?"

Lúc này Lý Tư Diễm mới hơi hài lòng, giữ gáy ta, dùng phương thức của chính hắn đòi lấy khen thưởng hắn cảm thấy nên được.

Cuối cùng, hắn cắn tai ta, nói khẽ: "Ngoan một chút, trẫm sẽ cho nàng thứ tốt nhất thế gian."

Ta nói được, muốn ta nghe lời, ngươi cũng phải nghe ta mới được.

Chúng ta thử thuần phục lẫn nhau, mỗi lần đưa ra một chút lợi ích, lui lại một chút ranh giới cuối cùng, là muốn xác nhận đối phương chui vào cái bẫy của mình, thực chất không biết trên cổ mình cũng lặng lẽ tròng vào thòng lọng.

Tình yêu trên thế gian cũng giằng co như vậy, trong lúc giằng co nhiều lần khiến quan hệ quấn lấy rối hơn, giống như một trận chiến tranh lưỡng bại câu thương.

***

Chưa tới mấy ngày, ý chỉ dời cung và hồi âm của thím cùng đến tay ta. Ta tiện tay ném ý chỉ sang một bên, trân trọng mở cái sau ra. Hồi âm của thím nói trong nhà tất thảy bình an, thêm mấy câu lải nhải, tỉ dụ ta sống tốt họ mới vui vẻ, vân vân. Cuối cùng gửi cho ta một câu: Con phải sống thật tốt cùng Hoàng đế mới được, không được tùy hứng, phải hầu hạ tốt Hoàng đế...

Ta đọc không thấy một chút vui mừng. Thư này câu nệ, nghiêm túc, câu chữ rõ ràng, tuyệt đối không phải phong cách viết của thím.

Trong lòng ta bực bội, nóng nảy đi một vòng trong phòng, rồi ngang nhiên chạy tới Ngự thư phòng tìm Lý Tư Diễm tính sổ, chất vấn hắn có phải ép thím ta viết ra lời dối lòng hay không. Lý Tư Diễm thề thốt phủ nhận, còn khen thím ta biết cân nhắc nặng nhẹ, là một người bình thường duy nhất của Thẩm gia.

Ta càng tức, bất giác bị hắn kéo lệch trọng điểm: "Ngươi cảm thấy ta không bình thường? Vậy ngươi còn ngày ngày ôm ta gặm, như vậy chẳng phải là hèn mạt sao!"

Lý Tư Diễm không để ý: "Không sao, nàng chưa từng nghe dân gian có câu tục ngữ "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" à? Nàng không bình thường, trẫm cũng không bình thường, như vậy mới xứng đôi."

"Ngươi nói cái gì?" Ta bị xoay như chong chóng.

Hắn nói tiếp: "Thư hôm trước nàng viết cho con dâu thứ của Vũ An Hầu và tiểu tử Ngự sử đài kia đều đã đưa ra ngoài hôm nay. Về sau giao trực tiếp cho Huệ Nguyệt, để nàng ta tìm người gửi giúp nàng."

"À..." Ta lại một lần nữa bị kéo lệch trọng điểm: "Cảm ơn."

"Vậy thư ta gửi cho Mạnh Tự thì sao?" Ta hỏi hắn.

Lý Tư Diễm híp mắt: "Đã xuất phát rồi, tháng sau đến Giang Nam."

***

Vài ngày trước, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của ta, Lý Tư Diễm miễn cưỡng đồng ý giúp ta gửi một phong thư cho Mạnh Tự.

Nhưng chỉ cho phép gửi lần này, sau này một đao cắt đứt, vĩnh viễn không qua lại.

Mà ta thản nhiên đồng ý.

Việc đã đến nước này, ta không cầu mong gì khác, chỉ hy vọng y bình an là được. Nếu như có thể tìm người bạn đời khác, vậy thì càng tốt.

Có khi ta giật mình cảm thấy có lẽ cũng không phải ta rất yêu Mạnh Tự, chỉ là thân quen y mà thôi. Đổi lại là một người khác tính tình tốt ở bên cạnh làm bạn với ta mười năm, ta cũng sẽ sinh ra tình ý như vậy. Bản chất tình yêu là ích kỷ và chiếm hữu, mà ta hoàn toàn không sinh lòng ghen tỵ với chuyện Mạnh Tự sẽ đi tìm tiểu nương tử khác.

Trước khi gửi thư, Lý Tư Diễm có hỏi tại sao lúc trước ta kết thân với Mạnh Tự.

Ta nói với hắn bởi vì chúng ta qua lại nhiều đời, biết gốc biết rễ, trình độ văn hóa tương đương, hứng thú, yêu thích, hợp nhau... Tất cả mọi người cảm thấy chúng ta là một đôi trời đất tạo nên, không kết thân vậy là có lỗi với thành quả lao động của Nguyệt lão.

Nói lải nhải một đống, Lý Tư Diễm bắt được chuẩn xác trọng điểm: "Nói cách khác lúc kết thân, hai người không hề tình đầu ý hợp?"

Ta giật mình nói: "Đương nhiên rồi. Con bé tám tuổi và thằng nhóc mười tuổi có thể có tư tình gì? Suy nghĩ của ngươi quá bẩn thỉu rồi!"

Hắn bật cười sảng khoái, đầy lòng đắc ý của người chiến thắng: "Là trẫm kẻ dâm thấy dâm. Nhưng mà lúc trẫm mười tuổi, cái cần hiểu đã hiểu hết rồi."

Ta nhìn vẻ mặt bỉ ổi của hắn, nắm đấm lại siết chặt, vô cùng muốn đập bể đầu chó dâm tà của hắn.

***

Tháng ngày cứ trôi qua hỗn loạn như vậy. Cuối thu, tàn thu, đầu đông, rét đậm...

Thời tiết thay đổi, vạn vật tiêu điều. Một năm hoang đường vô lý sắp qua đi, năm sau có trở nên tốt hơn không?

Tri thức ta đã biết không có cách nào cho ta đáp án, ta đành phải cầu tiên vấn đạo, đến Sùng Văn quán mượn quyển ghi chép của Chu Dịch, dựa vào cái này tính qua mệnh của mình.

Không tính thì không biết, tính rồi mới giật mình. Số mệnh năm nay, năm ngoái, năm kia của ta đều là đại hung, sang năm tiểu hung, năm sau nữa thượng thượng đại hung.

Thật khiến người ta đau lòng. Ta bóp nhân trung, ném kết quả tính được vào trong lò lửa.

Vì số mệnh quá kém, kế hoạch chạy trốn của ta bị đẩy lùi vô thời hạn.

Loại chuyện chạy trốn này chú trọng một điều thiên thời địa lợi nhân hòa. Bây giờ đến cả thiên thời cũng không thỏa mãn, còn chạy cái rắm gì.

Trong thời gian đó, Ôn Bạch Bích từng đến Tử Thần điện thăm dò một lần, nghĩ cách đẩy Hoàng đế ra, lại hỏi ta có cần nàng hỗ trợ hay không. Ta chỉ lắc đầu nói với nàng, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Nàng tỏ vẻ đã hiểu, cũng nói thẳng giả chết là đường lui cuối cùng được ăn cả ngã về không, chưa đến lúc thật sự không chịu đựng được thì tốt nhất vẫn là nằm gai nếm mật trước.

Nàng còn hỏi ta Lý Tư Diễm có thả lỏng khống chế với ta hay không, ta trầm tư gãi đầu, hồi lâu sau mới nói: "Cũng coi như là thả lỏng đi..."

Ta luôn là một người tùy ý, làm việc cũng không có mục đích rõ ràng, chỉ dựa vào bản tính yêu tự do, lâu lâu làm cao trước mặt hắn vài lần, lăn lộn để có được chút quyền tự chủ.

Dưới sự kiên trì không ngừng nỗ lực của ta, ta đã có thể thỉnh thoảng đến Lăng Khởi điện ở mấy ngày. Lý Tư Diễm còn bắt đầu sử dụng lại rạp hát gia gia hắn để lại, thường xuyên mang ta đi xem vở diễn mới mẻ.

Bởi vì các diễn viên chính của Giáo Phường Ti lần lượt chuộc thân lấy chồng, trình độ lứa hiện giờ không được bằng lúc trước. Ta xem mấy lần đã thấy chán, còn hỏi Lý Tư Diễm Tạ Tu Nương đi đâu rồi, nàng ta hát hay nhất.

Lý Tư Diễm làm sao biết tung tích của một ca nữ nho nhỏ Giáo Phường, tìm nhạc quan tới hỏi. Đối phương trả lời Tạ Tu Nương đi theo một thương nhân giỏi giang, nghe nói là theo chồng đi Đông Bắc làm ăn.

Ta bóp cổ tay thở dài: "Mức độ nhan sắc bình quân của Trường An tụt xuống một bậc rồi."

Ca múa không có gì đáng xem, Lý Tư Diễm lại tìm gánh hát Nam Thành tới. Ta liếc mắt một cái là nhận ra nhân vật nữ trên đài, vị muội muội này không phải là tiểu thiếp kiên cường trong Ổ mỹ nhân rắn rết cải biên hồi trước sao?

Lúc này nàng đóng vai một nữ tử dịu dàng đa tình, sóng mắt như nước, rưng rưng chực khóc... mở ra cuộc tình bi thương cùng một vị thư sinh... Ta càng xem càng cảm thấy không đúng, cầm kịch bản lên xem, trên bìa là bốn chữ lớn: Tỏa song u mộng.

"Ngươi mang quyển này đi xuất bản rồi? Còn sửa thành kịch bản?"


Lý Tư Diễm đầy hào hứng nói: "Phải, trẫm cảm thấy nàng viết rất tốt, nên cho nhiều người đọc hơn, bèn mang hai quyển lúc ấy nàng để lại đi xuất bản."

Ta suýt nữa không thở nổi.

Đang làm cái gì thế này!

Nhưng chuyện ảo ma hơn còn ở phía sau, Lý Tư Diễm nói cho ta, hắn còn mang tập thơ cũ năm xưa ta từng viết phát cho đại thần có con gái mỗi người một bản để tích lũy danh tiếng cho ta, sau này dễ bề nâng thân phận cho ta.

Ta chỉ cảm thấy "ầm" một tiếng, máu vọt lên tới đỉnh đầu.

Tích lũy danh tiếng? Tích lũy danh tiếng cái rắm! Năm đó ta là thiếu nữ nhiệt huyết, không có việc gì là thích châm biếm thời thế, căm ghét thế tục. Bây giờ tuổi nhiệt huyết đã qua, chỉ nhìn thôi đã nghĩ lại mà kinh, vậy mà hắn còn biên thành tập phân phát khắp nơi!

Trong đầu hiện ra vẻ mặt táo bón của đám đại thần khi cầm tập thơ, trước mắt ta tối sầm, hận không thể phun máu chết ngay tại chỗ.

Lý Tư Diễm hồn nhiên không biết, còn cảm thấy mình làm một việc rất tâm đắc.

"Nếu nàng sở trường về văn thì nên viết nhiều thêm, trẫm thích dáng vẻ chăm chú trước bàn của nàng."

Không biết hắn hồi tưởng lại khung cảnh gì, khóe miệng lặng lẽ cong lên, tới kéo tay ta, lại bị ta nhanh nhẹn tránh đi.

Ta hung dữ nói: "Ta gác bút rồi! Bút danh bị ta ném vào trong Khúc Giang rồi, ai cho phép ngươi mang thơ của ta lan truyền ra ngoài. Lần này thì hay rồi, toàn Trường An đều biết ta đã từng lập chí muốn lật đổ triều đình, vạch trần ngày tháng hủ bại của quốc triều!"

Đồ ngốc vô học Lý Tư Diễm này lại khen ngợi ta thêm: "Sao vậy? Trẫm cảm thấy viết rất hay, đọc thấy khí thế hào hùng, rất là..."

Ta xấu hổ đến mức xông lên bịt miệng hắn: "Xin ngươi đừng nói nữa!"

***

Việc này về sau kết thúc bằng việc Lý Tư Diễm nhận lỗi với ta. Để đền bù, hắn gọi thím và Tiểu Xuyên vào cung cho chúng ta đoàn tụ, ta mới miễn cưỡng tha thứ cho hắn.

Thời gian gặp mặt bố trí vào một ngày tuyết lớn, một cánh cửa nhỏ ở góc Tử Thần điện mở ra, mấy nội thị dẫn hai người đi vào, để lại một chuỗi dấu chân chỉnh tề trên nền tuyết.

Mấy tháng không gặp, thím tiều tụy đi rất nhiều. Tiểu Xuyên cao hơn, nét mặt có phong thái của ông cụ non.

Ta hỏi nó học hành thế nào, nó nói nó không muốn vào triều, chuẩn bị xin nghỉ ở Thái học, đi theo thầy giáo trước kia vân du bốn biển, ghi chép phong thổ.

Thím im lặng không lên tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

"Nhưng Hoàng đế sẽ đồng ý cho đệ rời khỏi Trường An sao?" Ta đưa ra vấn đề quan trọng nhất.

"Sẽ không." Tiểu Xuyên nói: "Bệ hạ ban cho phủ chúng ta một quản gia và một đám thị vệ, sẽ không dễ dàng để cho đệ đi."

"Để sau rồi bàn vậy." Ta day mi tâm: "Ta thử xin hắn xem... Có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển."

Thím nghe được trong lời ta lại xuất hiện chữ "xin", nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, màu tuyết trong trẻo ánh lên trong đôi mắt thị.

Ta không biết phải an ủi thị như thế nào, thế là cũng cùng thị nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Đáng tiếc ông trời không tác thành, chỉ trong chốc lát, sắc trời đã sầm xuống. Gió rít ngoài cửa sổ như khóc. Bông tuyết bay lả tả rơi xuống mái hiên, phát ra tạp âm rất nhỏ.

"Tuyết lại rơi rồi." Ta nói: "Tuyết năm nay lớn hơn mấy năm qua."

"Đúng vậy." Tiểu Xuyên cũng nói: "Các nơi nhiều lần báo nạn tuyết, nhất là sông Hoài Tả. Đệ có một đồng môn tổ trạch ở Dương Châu, nói là mấy năm qua tuyết không lớn, duy chỉ có năm nay gặp tai ương, hoa màu thiệt hại nghiêm trọng, người cũng chết không ít."

Ta khẽ giật mình: "Nghiêm trọng như vậy sao? Chẳng trách mấy ngày nay Hoàng đế làm việc thâu đêm suốt sáng, mỗi ngày đều bận đến nửa đêm mới về."

Sau khi trở về ôm ta ngả đầu là ngủ, sáng sớm hôm sau tiếp tục vào triều, một ngày chỉ có thể nói với ta hai, ba câu.

Ta vừa định than thở vài câu, đột nhiên nhớ tới Mạnh Tự, nhất thời cả người đổ mồ hôi lạnh.

Sao ta lại quên mất, Dương Châu chẳng phải ở Hoài Tả sao!

Ta đứng phắt dậy: "Tính ra thư ta gửi cho Mạnh Tự đã là chuyện từ tháng trước, nhưng đến nay vẫn chưa có hồi âm, không phải là Mạnh Tự gặp chuyện gì bất trắc chứ?"

Tiểu Xuyên cũng lấy làm kinh hãi, ngập ngừng nói: "Có lẽ trời đông giá rét, đường truyền thư chậm trễ thì sao?"

Ta vịn thành ghế chậm chạp ngồi xuống, nỗi sợ hãi trong lòng dần dần lan ra.

Mạnh Tự là vì ta mới bị giáng chức đến Dương Châu, rơi vào cảnh xa xứ, tiền đồ mờ mịt. Nếu như lần này lại chôn vùi tính mạng ở Giang Nam, ta sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho chính mình.

Giờ phút này ta cũng không màng tị hiềm gì nữa, qua loa đưa tiễn người nhà về xong, rồi vội vàng chạy tới Ngự thư phòng, hỏi thẳng: "Bệ hạ, Mạnh Tự ở Dương Châu đã một tháng không có hồi âm, có phải y bị ảnh hưởng bởi nạn tuyết hay không?"

Trước mặt Lý Tư Diễm chất đống tấu chương như núi, đôi mắt thâm quầng do làm việc trong thời gian dài để lại, đang sai một Xá nhân của Trung Thư Tỉnh đi truyền lời.

Hắn thấy ta đột nhiên đến đây, nét mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, thế nhưng sau khi nghe thấy lời ta nói, vẻ mừng rỡ này nhanh chóng biến mất.

Xá nhân kia hành lễ với ta rồi lúng túng cáo lui. Ta chạy tới trước mặt Lý Tư Diễm, vội vàng nói tiếp: "Mạnh Tự ngang bướng, tính tình lương thiện, lúc gặp khó gặp nạn chắc chắn xung phong đi đầu. Y... y thật sự gặp chuyện gì bất trắc sao?"

"Nàng đến tìm trẫm là để hỏi Mạnh Tự?" Hắn gác bút, có lẽ là bởi vì thất vọng, mặc dù khóe miệng ngậm cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: "Thẩm Anh, nàng đúng là tình thâm ý trọng với hắn."

"Ngươi đừng nghĩ xấu xa như vậy." Ta nắm lấy cánh tay hắn, vẻ lo lắng lộ rõ trên mặt: "Dù nói thế nào y cũng coi là huynh trưởng của ta, bị đày đến Giang Nam cũng là bị ta liên lụy. Đặt mình vào hoàn cảnh đó, nếu như ca ca ngươi mãi không có tin tức, ngươi sẽ không lo lắng sao?"

Lý Tư Diễm lạnh lùng gạt ta ra, nói: "Đương nhiên trẫm sẽ không. Huynh trưởng trẫm là chính tay trẫm giết chết."

"Nhưng Mạnh Tự... là thần tử của ngươi!" Ta nói: "Một lòng trung thành vì nước vì dân vất vả nhiều năm như vậy, hiện giờ không có tin tức, hỏi một chút cũng không phải việc khó..."

Hắn hờ hững mà lạnh lùng nắm cằm ta, nâng mặt ta lên, từ trên cao nhìn xuống nói: "Mạnh Tự chẳng qua là một kẻ vô danh tiểu tốt, trẫm nào có thời gian đi quan tâm sống chết của hắn. Hắn là mệnh quan triều đình, tuyết có lớn nữa cũng không ảnh hưởng được tới hắn. Cho dù chết thật cũng là tự hắn tìm đường chết."

"Sau nạn lớn tất có loạn lớn. Trẫm rất bận rộn, không có thời gian chơi trò tìm người với nàng." Hắn buông ta ra, kiềm chế tức giận, chỉ ra ngoài cửa bảo ta ra ngoài: "Giang Nam đã có loạn đảng cùng nhóm nạn dân đánh vào quan phủ, mỗi ngày đều là tin tức xấu truyền đến. Quan viên Dương Châu vô năng cứu trợ thiên tai, chết hết cũng là xứng đáng."

Hắn nói cái gì? Chết hết cũng là xứng đáng?

Lòng ta chợt nguội lạnh, ngơ ngác nhìn hắn, dường như chưa bao giờ quen biết hắn vậy.

Ta cho rằng hắn là một Hoàng đế tốt, tuy đối xử tệ với ta một chút, nhưng trong lòng vẫn có muôn dân, gặp được thần tử tốt biết quý trọng nhân tài. Nhưng ta không ngờ rằng, hắn quả thật không hề quan tâm đến sống chết của người dưới.

Những thần tử chúng ta đối với hắn mà nói là gì? Công cụ trị quốc sao? Vô dụng thì đáng bị vứt bỏ?

"Vậy còn ngươi?" Dưới sự thất vọng tột cùng, trái lại ta trở nên bình tĩnh: "Đất nước khi sắp lụi bại do đi ngược với đạo đức, ông trời sẽ khiến xuất hiện thiên tai như điềm báo để khiển trách và cảnh cáo bậc quân vương. Giang Tả chưa bao giờ có tuyết lớn như thế, có phải là quần thần trong sạch từng bị ngươi sát hại khó nguôi oan khuất, bởi vậy chọc giận thần linh gió tuyết hay không?"

Tiên Thái tử, Thái tôn, phụ thân ta, huynh trưởng ta và rất nhiều người bị hắn ép hại đến cửa nát nhà tan.

Ta bằng lòng tin rằng trận tuyết lớn này là nỗi đau khổ và phẫn nộ của bọn họ mang lại, dường như như vậy thì bọn họ sẽ không biến mất.

Lý Tư Diễm ngẩng đầu nhìn ta, nét mặt vốn dĩ không lành càng thêm âm u.

"Lúc còn sống không đấu lại trẫm, sau khi chết cũng chỉ là một đám ma bệnh suy nhược." Hắn mỉa mai nói: "Chẳng qua là một trận tuyết mà thôi, nếu ngay cả cái này trẫm cũng không giải quyết được, làm sao có thể ngồi lên hoàng vị này?"

Ta cắn chặt răng: "Ngươi không hề xét lại mình một chút nào sao?"

"Trước mắt không lo được nhiều như vậy. Chờ phong ba qua đi, trẫm sẽ hạ Tội kỷ chiếu¹, đại xá thiên hạ, cúng tế thái miếu, cầu mong mưa thuận gió hòa."

(1) Chiếu thư tự trách tội mình.

Nói hết, hắn lộ vẻ mệt mỏi, giọng nói cũng mềm đi một chút, xoa xoa đầu ta, nói: "Được rồi, nàng về nội điện trước đi. Mấy ngày tới đừng ra khỏi cửa, bên ngoài lạnh."

Ta không nói gì đứng lên, cơ thể khẽ run, hai tay trong tay áo nắm chặt gần như găm vào lòng bàn tay.

Đã rất lâu ta chưa từng hận như vậy.

Đại xá, tế trời, tự trách tội, những chuyện hắn nói này đều là trình tự theo thông lệ sau thiên tai, ý qua loa lấy lệ thấy rõ.

Nói cách khác, trừ cái đó ra, hắn không có lấy một cảm xúc khác.

Ta cho rằng hắn thích ta, ít nhiều sẽ có một chút áy náy, áy náy vì bản thân tham lam mà cướp đoạt tính mạng người khác, về sau sẽ thu tay lại phần nào.

Nhưng hắn không hề.

Hắn chỉ cảm thấy người bị hắn giết đều là bại tướng dưới tay mà thôi, không đủ mạnh cho nên xứng đáng mất mạng.

Bao gồm cha huynh ta.

Trời giáng tai họa thì có sao, tùy tiện hạ chiếu qua loa một chút là được. Hắn thật sự quan tâm lê dân bách tính vì vậy mà lưu lạc khắp nơi ư? Chưa hẳn, hắn cho rằng những người đáng thương không có nhà này là loạn đảng điêu dân, lời nói cực kỳ máu lạnh.

Giờ khắc này, ta như bị dội cho một gáo nước lạnh băng, hoàn toàn tỉnh lại.

Ôn Bạch Bích nói đúng, người này không đáng để ta mềm lòng một phân một hào nào. Hắn mục ruỗng từ trong xương cốt.

Ngày thường ở chung hắn có cưng chiều ta nữa thì có tác dụng gì? Người thật sự yêu ta sẽ không thờ ơ với nỗi đau khổ của ta, cũng sẽ không không hề kính trọng chế nhạo người thân đã mất của ta.

Nực cười là ta còn từng cảm động nhất thời vì hắn cứu ta lúc sống còn.

Ta lê bước chân nặng nề chậm chạp ra khỏi Ngự thư phòng. Tuyết lớn ngoài điện như lông ngỗng bay xuống, trắng phau phủ kín gạch xanh. Chỉ còn tường cung màu son vẫn đứng thẳng giữa trời đất hỗn độn, đỏ như máu, đây mới là bản chất thực sự của Hoàng cung này.

Tàn nhẫn, lạnh lùng, được làm vua thua làm giặc, không hề có chút tình người.

Ta không muốn chịu đựng thêm một khắc nào nữa.

Ta chỉ muốn rời đi.