Sau khi ta được Lý Tư Diễm ôm lên lưng ngựa, thoáng chốc đã ngủ thiếp đi.
Chỉ mới chừng một ngày, ta đã từ trên mây ngã xuống địa ngục, đả kích to lớn khiến cho ta ngơ ngơ ngác ngác, không phân rõ đây là một cơn ác mộng đáng sợ hay là chuyện thật sự xảy ra.
Tâm trạng còn chưa dịu lại, cơ thể đã xuất hiện phản ứng trước tiên - ta bị bệnh nặng một trận.
Có thể là vì ta không đủ ý chí muốn sống, linh đan diệu dược Phạm thái y cất dưới đáy hòm đút vào miệng ta cũng không mảy may có hiệu quả.
Ai bảo người trẻ tuổi thân thể tốt, hai năm nay ta giày vò mình thành một con ma bệnh, sa sút đến ngay cả căn cơ cũng sắp cạn kiệt.
Ta cứ mơ mơ màng màng tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi lại tỉnh như vậy, chịu đựng tròn năm ngày. Trong năm ngày này, ta mơ rất nhiều giấc mơ không tốt, vô số lần giật mình tỉnh lại, nhưng lúc mở mắt lại cảm thấy mình chết chìm trong cơn ác mộng còn tốt hơn. Thế giới thật còn khiến người ta tuyệt vọng hơn cả ác mộng.
Ban đầu Lý Tư Diễm đưa ta về phòng Nữ quan lúc trước ta ở, về sau vì phòng kia không thông gió nên lại ôm ta vào tẩm điện của hắn.
Ta đang trong trạng thái hôn mê không biết gì ngủ trên giường rồng của hắn, nhưng cũng không cảm thấy giường của Hoàng đế có chỗ nào thoải mái.
Dưới sự trị liệu ngày đêm của Phạm thái y, cơn sốt của ta dần dần hạ. Sau năm ngày, cuối cùng tinh thần cũng khá hơn một chút, ít nhất có thể thấy rõ bài trí xung quanh.
Màn của Hoàng đế là một loại gấm the màu đỏ vàng sang trọng, dùng chất liệu tốt nhất, thêu văn tròn mẫu đơn, mỗi nhánh mỗi lá đều tinh xảo. Bốn góc màn treo cầu hương chạm rỗng đẹp đẽ, lập lờ tỏa ra mùi trầm hương và tô hợp hương.
Nhưng ta nhớ Lý Tư Diễm không thích hương, hẳn là người khác chuẩn bị.
Ta bị sốt lâu như vậy, miệng đắng lưỡi khô đã lâu, chỉ muốn sảng khoái uống chén nước. Ta vươn bàn tay mềm nhũn vén màn nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trước giường bày ngay ngắn tấm bình phong, bên trên thấp thoáng một bóng người. Hình như người đó đang phơi thuốc cho ta, lúc hai tay trộn đều, một mùi đắng nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi ta.
Ta nuốt nước bọt, mở miệng thăm dò gọi: "Túc Tịch?"
Âm thanh như đang kéo một thanh cưa gỗ gỉ sét, cực kỳ khó nghe.
Bóng người kia ngừng động tác, bước nhanh vòng qua bình phong đi đến bên cạnh ta, sau đó một đôi bàn tay khô ráo mềm mại đỡ lấy gáy ta, cẩn thận đặt ta về chỗ cũ.
"Huệ Nguyệt tỷ tỷ..." Ta nhỏ giọng gọi nàng.
Nàng im lặng thật lâu, hẳn là đang suy nghĩ xưng hô với ta như thế nào, mãi sau mới khách khí hành lễ với ta: "Thỉnh an Thẩm nương tử."
Ta há miệng, phát hiện cuống họng mình khản đặc, vừa nói một câu hơi dài là đau rát như có con dao nhỏ cứa vào, chỉ có thể vung tay ra dấu một động tác uống nước.
Huệ Nguyệt hiểu ý, rót cho ta một chén nước ấm đến, cẩn thận đút ta uống hết.
"Bệ hạ lệnh nô tỳ đến hầu hạ sinh hoạt hằng ngày của Thẩm nương tử..." Đợi ta uống hết nước, Huệ Nguyệt cúi đầu xuống, đắp kín chăn cho ta, nói: "Bệnh của người rất hung hiểm, sáng nay mới hạ sốt. Phạm thái y nói, tỉnh rồi là vượt qua được, sau này từ từ điều dưỡng là tốt thôi."
Nàng không hề nhắc tới một đống chuyện hoang đường xảy ra trên người ta, cũng không nhắc nửa câu đến trạng thái của Lý Tư Diễm, chỉ mập mờ cẩn thận nhắc nhở ta: "Nương tử nghỉ ngơi nhiều đi, tĩnh dưỡng tốt thân thể trước mới nghĩ được chuyện sau này."
Ta nhớ lại lúc ta đang bệnh đến chết đi sống lại, Lý Tư Diễm từng nói lời y hệt với ta, chỉ là sau khi hắn nói câu đó xong, giây lát lại hung tợn nói bên tai ta: "Nếu nàng dám bệnh chết đi như vậy, trẫm sẽ ném đệ đệ tốt của nàng đến bệnh dịch quán, để nó theo nàng xuống hoàng tuyền!"
Ta dựa vào giường ngây người một hồi, dần dần nhớ lại biến cố năm ngày trước, hỏi Huệ Nguyệt: "Đệ đệ của ta về nhà chưa? Mạnh Tự đâu? Y được tha tội chưa? Phục nguyên chức quan hay là có sắp xếp khác?"
Huệ Nguyệt lắc đầu: "Thẩm nương tử chớ có hỏi, nô tỳ chỉ lo hầu hạ ở Tử Thần điện, hoàn toàn không biết chuyện ngoài cung."
Nàng im lặng bưng tới một bát nước thuốc, nước thuốc đựng trong một bầu lá sen thanh nhã, màu sắc đen sẫm trầm đục như nước bùn trên hoa.
Ta nhíu mày.
Huệ Nguyệt ôn tồn nói: "Phạm thái y và bệ hạ cùng giao phó, nhất định phải hầu hạ nương tử uống hết thuốc này."
Ta nói: "Bệ hạ đâu?"
"Bệ hạ còn đang trên triều hội."
Ta nhìn qua cái bóng bình phong, đã là giữa trưa rồi. Xem ra sự khăng khăng làm theo ý mình của Lý Tư Diễm cũng không phải hoàn toàn không có trả giá. Cướp đoạt thần thê là một chuyện nghe thật quá khủng khiếp, chắc hẳn bởi vậy chịu không ít lên án của Ngôn quan.
Nói nhiều cũng vô ích, ta uống hết nước thuốc rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
***
Không biết ngủ bao lâu, bên cạnh có một vài tiếng động khác thường, một giọng nói cố gắng đè thấp vang lên: "Nàng đã tỉnh chưa?"
"Bẩm bệ hạ, buổi trưa Thẩm nương tử tỉnh táo gần nửa canh giờ, uống thuốc lại ngủ rồi ạ."
Lại là một hồi tiếng động, Lý Tư Diễm đuổi Huệ Nguyệt đi, vòng qua bình phong, ngồi trước giường.
Hắn nhìn ta chăm chú một hồi, mở miệng nói: "Tỉnh rồi?"
Ta miễn cưỡng hé mắt ra, mệt mỏi nói: "Ngươi tới làm gì?"
Vẻ mặt hắn ôn hòa, cũng không tức giận vì ta vô lễ, ngược lại quan sát giường rồng của hắn.
Đột nhiên mũi hắn hơi nhăn lại, mắt lộ vẻ ghét bỏ, đưa tay giật hết mấy quả cầu hương trong màn xuống.
Thấy ta không có phản ứng gì, hắn dừng lại động tác, ngập ngừng nói: "Là nàng bảo bọn họ treo lên? Nàng thích hương?"
Ta vẫn không có phản ứng gì, lẳng lặng nhìn hắn lại treo mấy quả cầu hương kia về chỗ cũ, còn thuận tay dời lư hương tới.
Đây là hoàn toàn nuôi ta như chim hoàng yến.
Ta không có hơi sức đào sâu hơn, mệt mỏi hỏi: "Đệ đệ ta đâu?"
"Vừa tỉnh dậy đã hỏi nó, quả là tỷ đệ tình thâm." Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xác xơ của ta, bình tĩnh nói: "Trẫm để nó về Thái học rồi, nếu nàng muốn gặp nó, đợi khỏi bệnh rồi, trẫm sẽ tuyên nó vào cung."
Ta muốn hỏi Mạnh Tự thế nào rồi, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
Có lẽ hắn cảm thấy bộ dạng ta nằm không có sức sống, thế là xách ta lên không hề tốn sức, lót vào sau lưng ta chiếc gối mềm thêu đôi chim.
Cái gối này là vật phẩm quý giá từ Tây Vực đưa tới theo đường biển, mềm nhẹ, thích hợp lấy ra nuôi thú cưng quý nhất.
"Năm ngày nàng không ăn cơm tử tế rồi, gầy đến trơ xương, không khác gì con hươu sao." Hắn bất mãn đánh giá thân thể khô gầy dưới lớp áo của ta, cao giọng gọi Huệ Nguyệt: "Đến nhà bếp làm cho nàng một bát cháo thịt."
Huệ Nguyệt nhận lệnh rời đi, trong điện chỉ còn lại ta và Lý Tư Diễm.
Hôm nay hắn ôn hòa lạ thường, lại còn có tâm trạng đút ta ăn điểm tâm.
Điểm tâm kia ngọt đến phát ngấy, cầm lên là dinh dính rơi xuống. Ta không thích, quay đầu đi, nói: "Ta ăn không vào."
Lý Tư Diễm bị ta cự tuyệt nhưng vẫn không tức tối, chỉ không mặn không nhạt buông đĩa xuống, nói: "Hôm đó chẳng phải nàng ở chợ phía đông ăn điểm tâm rất vui vẻ sao?"
Không khí lập tức đông cứng.
Rõ ràng tất cả cửa sổ tẩm điện đều đóng kín vì kẻ bệnh tật ta đây, nhưng tự dưng ta cảm nhận được một luồng lạnh lẽo như gió lùa vào.
"Nếu trẫm là nàng thì sẽ nghe lời một chút." Hắn nói: "Vừa rồi nàng muốn nói cái gì? Muốn hỏi Mạnh Tự thế nào đúng không?"
Ta suy nghĩ giây lát, thẳng thắn thừa nhận: "Đúng."
Lý Tư Diễm gõ trán ta, lười biếng nói: "Hắn không sao, mấy ngày nay trẫm còn bận lắm. Biểu tấu của Ngôn quan đưa đến trước mặt trẫm như tuyết rơi, đều bị trẫm cho một mồi lửa đốt hết. Mạnh Tự ấy à, trẫm giao phó Lại bộ, bảo bọn họ chừa lại cho hắn một vị trí tốt, sang năm ra ngoài nhậm chức."
"Làm sao? Còn không hài lòng?" Hắn nhìn ta nói: "Trẫm nể mặt nàng mới tha cho Mạnh Tự, nếu không trẫm đã ném thằng nhãi này ra bãi tha ma cho chó ăn từ lâu rồi."
Ta nghĩ thầm, nào phải nể mặt ta, rõ ràng là suy xét trên phương diện sức khỏe của ta.
Tróc nã mệnh quan trên đường, phá hoại nhân duyên, xóa bỏ ý chỉ cũ, trắng trợn cướp đoạt dân nữ vào cung... Đều là tai tiếng nghe rợn cả người, cũng chỉ có loại chó điên như Lý Tư Diễm mới làm ra được.
Hắn nói đến là nhẹ nhàng, thực ra không biết bỏ ra bao nhiêu công lực mới dẹp yên được chuyện này. Hắn là Hoàng đế, Ngôn quan không thể làm gì hắn, nhưng hai nhà Thẩm Mạnh sau này không tránh khỏi chịu rất nhiều lời thóa mạ.
Nghĩ đến đây, ta tức khắc cảm thấy hắn đền bù quá ít. Năm đó cũng như thế, hắn một phát giết ba Sử quan, cuối cùng chỉ đền bù chút tiền trợ cấp, cho phép lấy lễ nghi vượt quá quy cách để hạ táng, không đau không ngứa mà hắn còn cứ cảm thấy là ban ân ngất trời.
"Ta không hài lòng." Ta thấp giọng nói: "Mạnh gia nhiều đời thanh liêm, trọng nhất thanh danh. Ngươi vô duyên vô cớ bêu xấu Mạnh Tự, hủy hoại danh dự trăm năm nhà y, cái này đền bù thế nào cũng không bù đắp lại được."
Lý Tư Diễm cười nói: "Cũng chỉ có nàng quan tâm đến thứ thanh danh sáo rỗng đó. Nàng nói bọn họ trọng danh dự, trẫm thấy chẳng qua cũng chỉ có thế. Rõ ràng là trẫm ra tay cướp người, trên dưới cả nhà bọn họ lại chỉ dám giận lây sang phụ nữ trẻ em Thẩm gia. Loại gia đình không có tiền đồ này còn trông chờ cao xa danh dự cái gì đây?"
Hắn ngừng lại một lát, bổ sung một câu: "Nhưng nếu nàng vẫn cảm thấy bọn họ chịu ấm ức, quay về trẫm có thể thưởng cho Mạnh gia mấy cái chức suông, tên gọi để nàng nghĩ."
Ta chỉ cảm thấy nước đổ đầu vịt, đàn gảy tai trâu. Chúng ta hiểu mỗi một chữ đối phương nói, nhưng lại bởi vì khoảng cách giá trị quan mà không thể nào giao lưu bình thường.
Đối với chuyện này ta có thể thế nào? Trải qua chuyện hoang đường này, ta mới thật sự hiểu sức mạnh của hoàng quyền, ngạo khí vô dụng bị đập nát, đồng thời cuối cùng ta cũng nghênh đón sự trưởng thành muộn màng: Biết sợ.
Trong sự ôn hòa hết sức của Lý Tư Diễm, ta ngoan ngoãn lại dè dặt ngồi đó, một loại tư thế đối với bệnh nhân mà nói là quá căng cứng.
Sau đó ta nói khẽ: "Được."
Đúng lúc này, Huệ Nguyệt bưng lên một bát cháo thịt băm, hành lễ với Lý Tư Diễm rồi định đến đây đút cho ta, không ngờ Hoàng đế đón lấy bát cháo trong tay nàng một cách tự nhiên, tùy ý phất tay nói: "Để trẫm đút nàng, ngươi đi xuống đi."
Huệ Nguyệt nổi tiếng cẩn thận chắc tay ở Tử Thần điện, nhưng khi nàng đưa bát tới, ngón tay nhỏ nhắn rõ ràng run lên một cái.
Lý Tư Diễm cầm thìa ngọc quệt qua thành bát, hờ hững nói: "Lâu rồi trẫm không hầu hạ người khác, không quá quen. Nàng phải ngoan một chút, tránh cho trẫm vô ý làm nàng bị thương."
Suy nghĩ của hắn rất kỳ quái, mấy ngày trước còn nhốt ta trong địa lao mặc sức làm nhục, hôm nay lại có thể hòa nhã đút ta ăn cháo, cưng chiều dung túng hết mực, Thái hậu cũng không có đãi ngộ này.
Ta được hắn đỡ lên đút từng miếng một, cảm thấy mình như một con rối gỗ bị tùy ý đùa bỡn, cái kiểu chơi xong còn muốn cầm đi chôn.
"Ta không ăn được nữa."
Lúc còn lại nửa bát, cổ họng ta bắt đầu phát ngấy, người ốm luôn không có nhiều khẩu vị.
Ánh mắt Lý Tư Diễm lạnh đi, châm chọc nói: "Không ăn cơm tử tế, nàng định cả đời làm con ma bệnh? Nàng bằng lòng, trẫm còn cảm thấy xúi quẩy đấy. Phí sức lớn như vậy mang nàng về, nàng cho rằng chỉ là để nhìn nàng trên giường giả chết sao?"
Hắn ném một túi tiền thêu tên lên bên gối ta, lạnh lùng nói: "Thẩm Anh, hôm qua trẫm đã nói rồi, trẫm có thể để đệ đệ nàng làm môn sinh Thiên tử, làm rạng rỡ tổ tông, cũng có thể bẻ gãy xương ngón tay nó, đuổi nó đi Phù Dung Uyển nuôi ngựa. Trẫm biết nàng không tình nguyện, cho nên không thiếu thủ đoạn trói buộc nàng đâu. Nàng nghe lời, người nhà nàng mới có cuộc sống an bình, rõ chưa?"
Nhìn thấy trên túi tiền viết rõ ràng hai chữ "Thẩm Xuyên", sắc mặt ta tái đi. Đây là thím làm cho Tiểu Xuyên, vật bất li thân của nó.
Sau khi hung thần ác sát uy hiếp một trận, Lý Tư Diễm đổi mặt nhanh như chảo chớp, treo lên nụ cười ấm áp như không có chuyện gì, dùng thìa gõ nhẹ môi ta: "Đừng bướng bỉnh, ăn hết cháo này đi."
Ta nhìn chằm chằm túi tiền kia, cố nén khó chịu trong dạ dày và tâm lý, nhỏ giọng đáp ứng: "Được rồi."
Hắn cực kỳ hài lòng, thậm chí trên mặt còn mang ý cười thật lòng nhàn nhạt.
Hắn vừa đút vừa nói: "Như vậy mới ngoan. Về sau cứ ngoan ngoãn đi theo trẫm như vậy, trẫm sẽ không bạc đãi nàng."
***
Lý Tư Diễm cho ăn đến vui vẻ, còn ta vì ăn nhiều thêm nửa bát cháo thịt, quá nửa buổi chiều đều ngủ không ngon, tỳ vị quặn đau, mồ hôi tuôn như mưa.
Phạm thái y bắt mạch cho ta, thở dài thườn thượt.
"Mấy ngày không vào một hạt cơm, đột nhiên lại ăn nhiều đồ không tiêu như vậy, tỳ vị không khó chịu mới là lạ." Ông ta nói: "Không phải là không thể ăn cháo thịt băm, nhưng ai lại một lần ăn một bát lớn như vậy?"
Ta mệt mỏi nói: "Ông đi nói với bệ hạ bảo bối của ông ấy, hắn ép ta ăn."
Phạm thái y không lên tiếng.
Cổ họng ta lại chua chua, ôm lấy ổng nhổ khổ sở nôn ra.
Lúc Lý Tư Diễm vào cửa đúng lúc nhìn thấy bộ dạng ta nôn đến chết đi sống lại, đôi mắt hồ ly sắc bén ẩn chứa tức giận nhìn về phía Phạm thái y. Phạm thái y khổ mà không thể nói, chỉ cúi đầu rằng: "Căn cơ Thẩm tiểu nương tử quá kém, không tiêu được đồ quá bổ. Hôm nay ăn vào quá nhiều đồ không dễ tiêu hóa nên tỳ vị không chịu nổi."
Ta vừa nôn vừa cảm thấy khung cảnh này như đã từng quen. Nửa năm trước ta cũng ốm, bị Lý Tư Diễm gọi lên tường thành, sau khi hứng gió lạnh thì bệnh tình nặng thêm, lần này cũng như thế.
Hắn luôn có bản lĩnh làm cơ thể vốn đã không tốt của ta càng tồi tệ hơn.
Để rũ sạch liên quan tới mình, Phạm thái y lại lải nhải kể một loạt chứng bệnh của ta, cái gì mà khí huyết tắc nghẽn, cái gì mà kinh mạch mất cân bằng, tóm lại là không có một câu hay ho. Ta ôm ống nhổ mờ mịt nghe, như đang nghe một thủy thủ già dặn miêu tả một chiếc thuyền hỏng sắp không lái được nữa.
Ta gãi gãi cằm, hiếu kỳ hỏi ông ta: "Ta đã như vậy rồi, chi bằng ông tiết lộ với ta, đại khái ta còn có thể sống được bao lâu luôn đi?"
Phút chốc, một luồng không khí lạnh lẽo từ phía Lý Tư Diễm bay vụt đến, ghim chặt trên người ta.
Phạm thái y bị ta dọa đến mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy: "Lão phu chỉ là một đại phu, sao có thể phán bừa tuổi thọ của ngươi? Mặc dù cơ thể ngươi hư nhược nhưng cũng không đến mức phải đếm thời gian sống. Chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, không để lại bệnh nền thì không khác gì người thường."
Ta "ồ" một tiếng, hơi cảm thấy tiếc nuối.
Trước mặt phủ xuống một bóng đen mang theo khí lạnh, Lý Tư Diễm đi đến bên giường ta không biết từ lúc nào.
Hắn mặc một bộ cẩm y đen như mực, viền áo thêu một con tiên hạc cẳng dài. Giờ phút này con tiên hạc kia và Lý Tư Diễm cùng nhìn ta, mặt lạnh như tiền.
Ta bị ánh mắt lạnh lẽo này nhìn chằm chằm mới miễn cưỡng ngộ ra ta lại nói sai rồi.
Bệnh nghề nghiệp đáng chết, cái miệng nát này căn bản không nghe sai khiến.
"Ta chỉ hỏi một chút thôi." Ta chữa cháy: "Không có ý khác."
Cằm bị hắn nắm lấy, nhấc lên. Trong giọng nói Lý Tư Diễm xen lẫn tức giận lờ mờ: "Không có ý khác? Trẫm thấy nàng ước gì Phạm Kỳ Sinh trị chết nàng đấy."
Đối mặt với Hoàng đế nổi trận lôi đình đến mũi cũng đang bốc khói, có lẽ Phạm thái y cảm thấy nếu mình không chạy thì sẽ không còn kịp nữa, lặng lẽ nhấc hòm thuốc, dùng nhịp chân đối với một người trung niên mà nói là mạnh mẽ quá đáng chạy bán sống bán chết.
Cằm ta bị Lý Tư Diễm miết, mặc dù không quá đau, nhưng cảm giác bị nhục nhã quả thật không dễ chịu. Ta ra sức chịu đựng mới không quay đầu đi tránh né khống chế của hắn.
"Tưởng rằng như vậy thì có thể thoát đi được sao? Đừng ngốc nữa, quy tắc trò chơi là trẫm định ra. Mạng của nàng bây giờ nằm trong tay trẫm, trước khi trẫm chơi chán, đảm bảo nàng không gặp được Diêm Vương." Hắn lạnh giọng nói.
Cơn căm giận của ta xông lên não, bất chợt vùng khỏi tay hắn, nói: "Ngươi chẳng qua là một quân vương phàm nhân, còn vọng tưởng có thể quản được tuổi thọ ý trời ư? Ta bị ngươi nhốt ở đây, sống không được chết không xong thì phải nhẫn nhục chịu đựng sao?"
Lý Tư Diễm nói: "Có gì không tốt? Trẫm là Hoàng đế, Tử Thần điện là chiếc lồng quý giá nhất thế gian, ngoại trừ tự do, những thứ khác trẫm đều có thể cho nàng. Nàng muốn rời đi, muốn cùng Mạnh Tự cao chạy xa bay sao? Được, nào, nàng giết trẫm thì có thể đạt được ước muốn."
Ta bật cười: "Bệ hạ nói đùa ư? Ta làm sao dám động vào người tôn quý nhất thiên hạ? Giết vua là tội lớn, nếu ta làm thật, tính mạng mười tộc cũng khó đảm bảo. Ngươi biết rõ ta không dám, nói những lời này có ý nghĩa gì đâu?"
Dứt lời, dạ dày ta lại quặn đau một trận, vội vàng ôm lấy ống nhổ lại ói ra.
Cháo gạo chua đốt rát thực quản, mùi vị không dễ ngửi này lan ra giữa giường thơm thơm mềm mềm.
"Lòng dạ mềm yếu, cổ hủ bất kham." Hắn từ trên cao nhìn xuống mỉa mai ta, giọng nói lạnh lẽo.
Ta nôn ra một ngụm nước chua, nước mắt sinh lý làm mờ hai mắt. Lý Tư Diễm kéo ta lên, không quan tâm mùi vị vật uế khắp người ta, chỉ dùng khăn lau sạch sẽ mặt mèo mướp của ta.
Sau khi làm xong hết thảy, hắn giữ ngay mặt ta, nói: "Nàng cũng nên ra khỏi chốn đào nguyên nhân nghĩa đạo đức kia đi. Thẩm Anh, trên đời này không có chư thiên thần phật, cũng không có đạo trời báo ứng. Thứ con người có thể dựa vào chỉ có thủ đoạn và dã tâm của chính mình. Nàng đã không có cả hai thứ này thì không cần nghĩ đến chạy trốn nữa. Hôm nay nàng bị bệnh, trẫm không truy cứu với nàng, nhưng về sau trẫm không muốn nghe thấy nửa chữ chết từ trong miệng nàng, hiểu chưa?"
Hắn như con dao rạch xé tim phổi ta, khiến cho ta căm phẫn tột cùng với sự vô dụng hèn nhát của mình. Ta hướng tới hình tượng nữ mưu sĩ sát phạt quyết đoán trong sách tranh, truyền kỳ, nhưng lại không thể nào trở thành các nàng, cho nên chỉ có thể bị vây khốn trên giường của Lý Tư Diễm, không thể động đậy.
Lòng dạ mềm yếu, cổ hủ bất kham. Hắn không nói sai, ta quả thực chính là người miệng cọp gan thỏ như vậy.
Thấy vẻ mặt ta u sầu, Lý Tư Diễm cũng biết mình nói quá, hôn lên chóp mũi ta một cái, lại kề sát bên tai ta nói: "Hôm đó nàng còn chưa làm cho trẫm tận hứng, trẫm vẫn nhớ kỹ, sau này đương nhiên sẽ đòi lại. Nàng cần phải chuẩn bị sẵn sàng, học thêm mấy trò mới được."
Ngón tay ta đột ngột siết chặt chăn gấm, tức đến cả người phát run: Hắn cho rằng ta không có sức chống cự là có thể coi ta như cô nương Giáo Phường tùy ý lăng nhục sao!
Ta hận đến đỏ mắt. Hắn nhìn dáng vẻ ta chịu vũ nhục to lớn, lộ ra một vẻ mặt vui vẻ khi nắm giữ con người ta trong lòng bàn tay. Dường như cho đến giờ phút này, cuối cùng hắn mới nắm chặt được ta. Về phần ta yêu hắn hay là hận hắn, hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn nhìn tâm trạng của ta do hắn chi phối mà thôi.
***
Sau khi Lý Tư Diễm đi, dưới cơn thịnh nộ, ta đập tan tành bát thuốc, còn mang hết mấy quả cầu hương kia ném ra ngoài. Đồ thủ công tinh xảo cứ thế lăn lóc trên đất, hương liệu ngự cung đắt đỏ bên trong rơi ra tới tấp.
Huệ Nguyệt chỉ im lặng, phân phó tiểu cung nhân bên dưới thu dọn đống bừa bộn.
Ta ngủ một giấc tỉnh dậy, thấy nền đất trước mặt trơn bóng như mới, trên màn lại buộc một loạt cầu hương khác.
Nhưng sau khi nhận thấy tâm trạng ta kích động mạnh, Huệ Nguyệt canh chừng ta càng thêm chặt, gần như là một tấc không rời. Buổi chiều, Túc Tịch cũng gia nhập đội ngũ hầu hạ ta, hai đại cung nữ canh chừng kín kẽ Tử Thần điện, khiến cho ta cảm thấy mình như một quả trứng quý báu.
Các nàng cẩn thận chăm sóc ta mọi thứ, nhưng lại không nói một lời. Mãi đến đêm khuya, ta khát nước tỉnh lại, đứng dậy đi tìm nước, lại nghe thấy hai người bọn họ đang nói chuyện ở cửa đại điện.
Ta đi qua, nghe thấy Túc Tịch đang nói: "... Ta thấy chưa chắc. Tốn công sức lớn như vậy, cướp người ngay trước mặt toàn thành, làm sao có thể chỉ nuôi một cách mơ mơ hồ hồ chứ? Chắc chắn sau này phải phong phân vị..."
Lòng bàn chân ta giẫm nhẹ lên thảm mềm, bước đi không tiếng động, chậm rãi đến gần, nghe thấy Huệ Nguyệt thấp giọng nói: "Nuôi mơ mơ hồ hồ ở đâu ra? Nàng ngủ trên giường ngự của Thiên tử, dùng đồ vật bệ hạ đích thân mở phòng kho chọn ra, thuốc uống đều là nhân sâm của Thái y viện. Đến mức này rồi, phong hay không phong còn có gì quan trọng? Chẳng qua là một danh phận thôi, bệ hạ muốn cho cũng chưa chắc nàng muốn."
Túc Tịch thở dài: "Muốn hay không đâu phải do nàng quyết định? Giao thừa hai năm trước đã nhìn ra manh mối, lúc ấy còn từng hỏi ngươi, ngươi nói ai cũng có khả năng làm nương nương, duy chỉ có nàng không thể, đủ thấy ngươi đoán sai rồi."
Huệ Nguyệt nói: "Ta chẳng qua là một cung nhân cỏn con, không có bản lĩnh ước đoán Thánh thượng. Vốn cho rằng nàng cầm thánh chỉ ban hôn xuất cung xong, duyên phận này sẽ cắt đứt, ai ngờ bệ hạ kiên quyết cướp nàng về đâu? Hôm đó ngoại trừ Khánh Phúc gia gia sắc mặt như thường ra, ai mà không chấn động cực độ."
Túc Tịch nói: "Đúng vậy, ta nghĩ kiểu gì cũng không hiểu, nếu sau này muốn cướp về, vậy tại sao lúc trước còn muốn thả nàng đi chứ?"
Hai người bọn họ nói đến chỗ mấu chốt nhất, trái tim ta hơi thót lên, lại đi lên phía trước một bước.
Huệ Nguyệt im lặng giây lát rồi nói: "Ta đoán, thả nàng đi là thật lòng, nhưng về sau hối hận cũng là thật lòng."
"Ngươi có nhớ không, một ngày trước Khất xảo, bệ hạ đến chỗ Thục phi nương nương, lúc trở về trong tay cầm hai xấp giấy, mặt mũi hồn bay phách lạc, sau đó gọi Khánh Phúc gia gia đi vào..."
Túc Tịch "a" một tiếng: "Ta biết việc này, nhưng mà hôm đó ta nghỉ, là Hổ Dược Nhi đang trực. Hắn nói tối đó Khánh Phúc gia gia sai hắn đi đem hết truyền kỳ sách tranh đến Ngự Thư Phòng, chạy đi chạy lại ba lượt đấy."
Huệ Nguyệt nói: "Vấn đề chính là những quyển truyền kỳ sách tranh đó. Đêm đó sau khi bệ hạ xem xong, tự giam mình trong Ngự Thư Phòng, ban đầu là vừa cười vừa giận quăng ném đồ đạc, sau đó lại lặng yên ngồi đó, còn liên tục nhìn bản thảo khởi cư chú hỏng chưa mang ra ngoài. Trang giấy cứa rách ngón tay, máu nhỏ lên một quyển sách. Hôm sau lúc ta đến, quyển sách đó đã bị xé thành hai nửa, bệ hạ lệnh ta đặt nó vào trong hộp hồi trước Thẩm Anh đựng bản thảo, đưa đến Thẩm gia. Về sau... chuyện về sau ngươi cũng biết đấy."
Túc Tịch hít sâu một hơi: "Chuyện lớn như vậy tại sao ngươi không nói cho ta?"
Huệ Nguyệt cười khổ: "Khánh Phúc gia gia dặn dò, chuyện đêm đó không được phép nói ra ngoài một chữ. Tối nay ta nói cho ngươi những điều này là để ngươi tỉnh táo. Bây giờ biết vị trí của người bên trong kia trong lòng bệ hạ thế nào chưa? Hai chúng ta đã phụ trách chăm sóc nàng, vậy thì tuyệt đối không thể để nàng có chút xíu sơ xuất."
Nghe giọng nói của các nàng nhỏ dần, hai chân ta nặng nề như rót chì.
Nước cũng không muốn uống nữa, ta cứng nhắc lê bước chân, chậm rãi quay về giường.
Vốn dĩ ta tưởng rằng mình tính toán mọi thứ hoàn hảo, đầu tiên là bóc trần tâm tư của hắn đối với ta, sau đó trốn đến Tuyên Vi điện, cuối cùng xin ban hôn, nhưng đến cùng lại thua ở sơ sẩy nhỏ.
Đêm đó, mặc dù ta rất buồn ngủ nhưng bị cảm giác hổ thẹn giày vò đến trằn trọc không ngủ được. Nhắm mắt lại là thấy Mạnh Tự và thím cùng thở dài với ta, họ không trách cứ ta, chỉ yên lặng hoàn trả cho sự tùy hứng của ta mà thôi.
Ta khổ sở đến tim phổi thắt lại, chưa bao giờ hận mình như thế.