Cao Sơn Ngưỡng Chỉ

Chương 40: Một nửa trái tim




"Thiên hạ không có thứ trẫm không giành được."

Trước đây rất lâu, Lý Tư Diễm từng nói với ta câu này.

Lúc đó hắn mới soán vị không lâu, chưa ngồi vững long ỷ, người Đột Quyết ngấp nghé phương Nam giàu có phồn hoa, nhân lúc Hoàng đô nội loạn, ồ ạt vượt qua biên cảnh, vó ngựa thẳng hướng đế đô.

Tuy vậy, nhìn chung mà nói Lý Tư Diễm cướp ngôi tương đối bình ổn, không gây nên phản loạn quy mô lớn, hệ thống phòng ngự các nơi vẫn vận hành bình thường. Người Đột Quyết chủ quan khinh địch, kỵ binh xuất quân thất bại, không những không cướp được vật tư, còn công cốc bị bắt mất một thủ lĩnh quý tộc. Lý Tư Diễm lợi dụng con tin này giáng một đòn mạnh vào bộ tộc kia.

Lúc đưa sứ đoàn ra Trường An, hắn lười biếng nói với ta, một con tin quan trọng có thể đổi lấy trâu ngựa tốt nhất, hợp tung liên hoành¹ vài lần là có thể làm lung lay liên minh bộ tộc trên thảo nguyên vốn đã lỏng lẻo, nhưng nếu như muốn nhiều thứ hơn, đất đai, vàng bạc, Yên Vân thập lục châu, biên cảnh phương bắc an bình lâu dài, vậy thì chỉ có thể quang minh chính đại đi cướp lấy.

(1) Kế sách liên minh giữa các nước chư hầu thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

Lý Tư Diễm lớn lên ở Dịch Đình tài nguyên cằn cỗi, hiểu rõ nhất nên cướp đồ từ tay người khác như thế nào, một là uy hiếp dụ dỗ, hai là lừa gạt cưỡng đoạt. Trong mắt hắn, thanh danh khí độ đều là hư vô, chỉ có nắm chặt đồ vật trong tay mới yên tâm nhất. Chỉ cần là biện pháp hữu dụng thì không quan trọng thủ đoạn có hèn hạ hay không.

Cho nên khi hắn lấy năng lực thật sự ra đối phó ta, ta mới hiểu được ngày trước ta ở trong cung làm loạn đủ kiểu chẳng qua là ỷ vào hắn dung túng mà thôi.

Có lẽ là không muốn nhìn ta và Mạnh Tự khóc lóc với nhau, hắn không xử lý Mạnh Tự ngay trước mặt ta, mà là đuổi y đến Phù Dung Uyển, cho ngựa cho diều hâu ăn, làm việc chân tay thấp kém nhất.

Hắn lạnh nhạt nói với ta: "Nàng chỉ từng thấy Phù Dung Uyển ban ngày săn bắn náo nhiệt, chưa từng trải nghiệm gió lạnh và sói hoang trên thảo nguyên ban đêm. Nàng đoán xem Mạnh Tự bị trẫm đuổi đến nơi đó, bao lâu thì sẽ không chịu được cuộc sống sa lầy trong bùn đất, quỳ gối bên chân trẫm xin trẫm buông tha hắn đây?"

Ta bị nhốt trong nhà lao sâu nhất trong Ngự sử đài, ánh mắt bất động, sắc mặt tái nhợt như người chết.

"Tam nương tử nhà Hộ bộ Thị lang có thể nói là một lòng si tình với hắn. Trẫm vừa mới hạ lệnh, nàng ta lập tức đuổi theo xe tù, có thể nói là hoạn nạn thấy chân tình."

"Tại sao không nói nữa?"

Lý Tư Diễm giữ thẳng mặt ta, xoa nắn gò má của ta, dường như muốn cho khuôn mặt ta thêm chút huyết sắc, nhưng lại trát đầy một tay phấn.

Ta quay mặt đi chỗ khác, đường viền vàng trên hỷ phục phản xạ ánh sáng lấp lánh dưới ánh nến.

Tay áo tô điểm hoa văn hoa lan, cánh hoa run nhè nhẹ theo cơ thể ta.

Hắn tỉ mỉ quan sát hỷ phục ta mặc, ánh mắt u ám, hình như đột nhiên nhận ra hôm nay ta ăn mặc xinh đẹp đều là vì một người đàn ông khác.

Âm thanh xé vải "xoẹt" vang lên, hoa lan quấn cành Thục Thục tâm huyết thêu hai tháng đầu một nơi thân một nẻo. Cả người ta chấn động, nắm chặt vạt áo, hoảng sợ nói: "Cút đi! Cút đi!"

Thấy hắn lại tới hung ác lôi kéo đai lưng của ta, ta kinh hãi biến sắc, tay đánh lung tung vào hắn, suy sụp khóc lóc nói: "Đừng ở chỗ này, ta không muốn!"

Lý Tư Diễm nhắm mắt làm ngơ, ép ta vào trong góc, lột hỷ phục của ta như lột một củ tỏi đáng thương, lộ ra trung y màu trắng bên trong. Ta vừa lạnh vừa sợ, ôm người gào khóc, vừa khóc vừa nói: "Đồ vô ơn! Bà đây cứu ngươi hai lần, ngươi lại báo đáp ta như vậy, ngươi không phải người..."

"Câm miệng." Hắn lạnh lùng quát.

Ta khóc đến sắp ngất đi, nước mắt giàn giụa khắp mặt mũi, cả đời này chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy. Hắn là đao trảm treo trên đầu ta, bây giờ sắp sửa chém xuống, đập nát vụn chút tôn nghiêm ngạo cốt đáng thương của ta, mà ta ngoại trừ khóc thì hoàn toàn bất lực ngăn cản.

Trong tiếng khóc thét tuyệt vọng của ta, hắn lệnh ngục tốt bưng tới một chậu nước sạch, nắm cổ áo ta kéo ta đến bên chậu gỗ, tức giận nói: "Rửa sạch những thứ ma lem vẽ trên mặt nàng đi."

Lời này lọt vào trong tai ta không khác gì "rửa sạch mình dâng lên."

Thấy ta còn đang khóc không ngừng, Lý Tư Diễm bực bội như một khắc sau là sẽ hất bay nóc nhà lao, cưỡng ép bóp cằm ta ép ta ngửa mặt lên, dùng vải hỷ phục rách nát thấm nước lạnh, thô bạo lau đi lớp trang điểm của ta.

Sau khi lau sạch chút bột chì cuối cùng, hắn hung hăng ném vải rách vào trong chậu nước, cởi bỏ áo ngoài, quay đầu phủ lên người ta.

Ta run run rẩy rẩy quấn chặt y phục, áo ngoài kia còn mang theo nhiệt độ cơ thể, rõ ràng là ấm áp nhưng lại làm người ta khiếp đảm không gì bằng.

Chủ nhân áo khoác dường như đang cố gắng kiềm chế lửa giận của mình, đi qua đi lại trong nhà lao.

Ta nhìn hắn từ trong khe hở y phục, giống như đang nhìn một ác ma điên cuồng.

Đột nhiên hắn như chợt nhớ ra cái gì, quay đầu nói với ta: "Nàng..."

Khoảnh khắc hắn quay người lại, ta sợ đến co rụt cổ, cả người chui về trong y phục.

Hắn bắt gặp sự sợ sệt và nhát gan hiếm thấy của ta, dường như bị vẻ mặt này hun nóng, giận đến gần như bốc ra khói: "Trẫm sẽ ở chỗ này muốn nàng sao? Nàng coi trẫm là cái gì? Chó hoang động dục sao?"

Đúng là ta nghĩ như vậy, nhưng không dám nói một chữ, chỉ dám cắn môi ra sức lắc đầu.

Hắn cực kỳ thất vọng, chỉ vào người ta cười lạnh nói: "Được, được. Nếu nàng đã cảm thấy trẫm là ma đầu như vậy, vậy trẫm cũng không cần thiết ra tay nể tình với nàng!"

Ta lặng lẽ dịch vào góc tường, lắp bắp hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Lý Tư Diễm liếc ta một cái không nói gì, lập tức đi thẳng.

Cửa sắt ầm ầm đóng lại, ta một thân một mình ngồi run bần bật trong đống bừa bộn.

Quá kinh khủng.

Ta vừa kinh hãi vừa gào khóc, vết thương chưa lành trên bả vai còn dính nước, sau một hồi giày vò, đêm đó ta lên cơn sốt cao, bệnh đến thoi thóp trong gian nhà lao âm u này. Mở mắt là thấy mấy con người nhỏ nắm tay nhau nhảy múa trước mắt, vừa nhắm mắt lại là mấy con người nhỏ ngừng múa, đổi thành vươn tay ra sức đánh vào đầu ta.

Trung y ướt sũng dán vào người, ta lạnh đến răng đánh cầm cập. Áo ngoài của Lý Tư Diễm cũng không làm ấm được, ta khoác nó lên người nhưng vẫn lạnh muốn chết.

Lúc đêm khuya, thị vệ giữ cửa phát hiện tình trạng khác thường của ta, tức tốc bẩm báo trong cung. Không bao lâu sau, người bạn cũ của ta - Phạm thái y xách theo hòm thuốc vội vàng đến xem. Nhìn thấy tình trạng của ta, ông ta giật mình kêu lên, sốt ruột nói: "Trọng thương của nàng chưa lành, sức khỏe kém, còn tiếp tục ở lại đây nữa thì mạng cũng không còn!"

Thị vệ sững sờ, thấy bộ dạng ta quả thực tiều tụy, thế là lại vội vã vào cung thưa lời. Ta phát ra tiếng kêu như mèo con: "Phạm đại nhân..."

Phạm thái y cho ta uống viên thuốc an thần, tiếng thở dài không ngớt.

Ông ta còn chưa biết tại sao ta lại xuất hiện ở đây, còn trở thành thế này, theo bản năng chỉ cảm thấy có lẽ ta lại chọc vào người không nên chọc, không dám khuyên cho nên chỉ thở dài.

Ta sụt sùi nói: "Phạm đại nhân, ông đừng chữa cho ta, cứ để ta bệnh chết như vậy đi."

Phạm thái y sững sờ: "Ngươi nói gì vậy?"

Ta mơ mơ màng màng nói: "Nếu như ta tự sát, Lý Tư Diễm sẽ không bỏ qua cho người nhà ta, cũng sẽ không bỏ qua cho Mạnh Tự... Nhưng nếu ta bệnh chết thì sao? Vậy thì ta có thể một mình ra đi lặng lẽ, sẽ không liên lụy đến họ, cũng có thể bảo vệ trong sạch..."

Sống không bằng chết, không sai, bây giờ trong đầu ta chỉ toàn là bốn chữ này.

Ta cuộn tròn người, khóc nấc lên. Giọng nói Phạm thái y mỏi mệt, ông ta nói: "Ta hiểu ngươi là Sử quan, ngươi muốn thanh bạch mà đi, nhưng thái y thế gia chúng ta cũng có tổ huấn hành y cứu đời. Khoanh tay bỏ mặc ngươi bệnh tật ư? Đừng nói là bệ hạ không thể nào đồng ý, cho dù người thật sự có ý này, lão phu làm lang trung trong lòng cũng không yên."

Ông ta vừa nói vừa giao phó dược đồng chuẩn bị thuốc, kim mảnh đâm vào huyệt đạo của ta hơi đau nhói.

Thuốc của ông ta còn chưa sắc xong, Lý Tư Diễm đã đẩy cửa vào. Bây giờ ta thấy hắn như gặp cơn ác mộng đáng sợ nhất, cựa quậy co rụt về đằng sau. Phạm thái y vội vàng ấn ta xuống: "Đừng động đậy để kim rơi mất!"

Vẻ mặt Lý Tư Diễm vẫn cực kỳ âm u.

Ta gắng gượng mở mắt, nhìn thấy hình như trong tay hắn xách thứ gì, tập trung nhìn lại, là một chiếc chăn bông dệt nổi mới tinh, là kiểu dệt trong cung, ta từng nhìn thấy trên giường Ngụy Uyển Nhi.

Hắn ném chăn mềm lên lưng ta, nói với Phạm thái y: "Ra ngoài."

Thấy tâm trạng Hoàng đế cực kém, Phạm thái y cũng không dám nhiều lời, vâng dạ rời đi.

Ta ốm rất nặng, sắc mặt đỏ ửng bất thường. Lý Tư Diễm chăm chú nhìn ta một lúc, lành lạnh nói: "Thế nào, suy nghĩ kỹ càng chưa?"

"Cái gì?" Ta hỏi.

"Bà cụ Mạnh gia chống gậy đánh vào cửa nhà nàng." Hắn nhẹ nhàng vén tóc mái mướt mồ hôi của ta: "Toàn bộ Thắng Nghiệp phường đều đến xem trò cười nhà nàng... Cháu gái vào nhà lao Ngự sử đài không ra được, con trai độc nhất bị đuổi ra khỏi Thái học, nàng nói cảm nhận trong lòng thím nàng bây giờ thế nào đây?"

Hắn nói: "Tuy là người một nhà, nhưng dẫu sao cũng có khoảng cách thân sơ. Nàng phá hủy tiền đồ của đệ đệ nàng, bà ấy có oán hận nàng hay không?"

"Trẫm từng nói muốn bẻ gãy ngạo cốt của nàng thì có rất nhiều cách." Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng cọ qua khóe môi ta: "Thẩm Anh, chỉ cần nàng còn có thứ để tâm thì không có cách nào thoát khỏi lòng bàn tay trẫm."

Làm sao ta không rõ Lý Tư Diễm có ý định gì, hắn muốn cho ta bị cô lập giống như hắn, lẻ loi một thân một mình, chỉ có thể sống dựa vào hắn như thế này, một lòng làm thú cưng của hắn.

"Ngươi buông tha cho ta đi." Ta yếu ớt nói: "Ta sẽ không gả cho bất kỳ ai khác, chờ Tiểu Xuyên trưởng thành, ta sẽ đi Chung Nam Sơn xuất gia, ta..."

Hai ngón tay thon dài đặt lên môi ta, Lý Tư Diễm thản nhiên nói: "Xem ra nàng vẫn còn nuôi hy vọng."

Hắn nói: "Trẫm không thích cò kè mặc cả với người khác."

Ta khóc lên: "Cầu xin ngươi..."

Lý Tư Diễm vỗ vỗ gò má ta, cười một tiếng với ta: "Nàng nhớ đệ đệ nàng rồi sao? Trẫm dẫn nàng đi gặp nó."

Nhưng thà rằng cả đời này ta không gặp Tiểu Xuyên nữa, cũng không muốn nó tới nơi âm u này, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại nhất của tỷ tỷ luôn kiêu ngạo của nó.

Nó bị hai thị vệ giải vào nhà lao, vừa thấy ta là vành mắt ửng đỏ lên. Hoàng đế ở bên cạnh, nó không dám khóc, chỉ có thể ngồi quỳ bên cạnh ta, dùng đôi mắt cực kỳ giống nhị thúc nhìn ta.

Ta miễn cưỡng ngồi dậy, đưa tay xoa đầu nó: "Đừng buồn, ta không sao."

Lời này nói ra chính ta cũng ngán ngẩm. Không sao? Rõ ràng là ta gặp phải chuyện lớn tày trời, ngoại trừ Mạnh Tự, không ai có thể thảm hơn ta.

Ta hỏi nó: "Thím thế nào rồi?"

Tiểu Xuyên nói: "Mẹ ổn cả."

Tất nhiên là ta không tin.

Tiểu Xuyên còn nhỏ tuổi, cảm xúc lộ hết ra mặt, nhìn nó khổ sở thế này là biết chắc chắn từ ngày hôm qua hai phủ Thẩm Mạnh gian nan như nướng trên đống lửa.

Giờ khắc này ta nghĩ tới thỏa hiệp. Chẳng phải là một thân thể tàn phế thôi sao? Cho Lý Tư Diễm là được rồi, cùng lắm thì sau khi chết chịu tổ tông giáo huấn, cũng tốt hơn vô số người vô tội bị ta liên lụy.

Thế nhưng... ta vẫn không cam tâm.

Lý Tư Diễm khoanh tay, lạnh mắt nhìn hai tỷ đệ chúng ta.

Hồi lâu sau, hắn chậm rãi bước tới, khóe miệng nhếch lên, ôn hòa nói với Tiểu Xuyên: "Thẩm Xuyên đúng không? Năm nay bao nhiêu tuổi?"

Tiểu Xuyên nói: "Mười ba."

Lý Tư Diễm khen: "Mười ba tuổi tú tài, cũng được coi là thiếu niên anh tài. Thẩm gia quả thật truyền thống học giỏi, con cháu có tiền đồ."

Tiểu Xuyên ngơ ngơ ngác ngác đáp một tiếng, Lý Tư Diễm nở nụ cười không hề có tình cảm.

Ta thấy hắn lại lộ ra dáng vẻ súc vật kia, ánh mắt vô tình mà lạnh lẽo, ta lập tức hoảng hốt, chống người nói giọng khàn khàn: "Không được ra tay với Tiểu Xuyên. Lý Tư Diễm, nó còn nhỏ..."

Lý Tư Diễm thân mật kéo tay Tiểu Xuyên nói: "Nàng nghĩ trẫm quá xấu xa rồi, tại sao trẫm phải ra tay với nó?"

"Là trẫm nhìn nó cảm thấy rất ưng, muốn cho nó theo học thầy nho mới mở lớp ở Trường An, ngày sau thi đỗ Tiến sĩ sẽ trao cho chức vụ tốt nhất."

"Đúng rồi, Quan nương tử nhà Tế tửu Quốc Tử Giám thông minh lanh lợi, tri thư đạt lý, cực kỳ xứng đôi với Thẩm Xuyên. Đến lúc đó có lẽ trẫm còn có thể nối một sợi tơ hồng, tác thành một đoạn giai thoại nữa."

Rõ ràng hắn đang nói lời này với Tiểu Xuyên, nhưng hai mắt lại chăm chú nhìn ta, không bỏ qua một chút chuyển biến nhỏ bé nào của ta.

Ta cắn môi, muốn ưỡn thẳng lưng, nhưng ánh mắt vẫn dần ảm đạm xuống.

Hắn đoán không sai, người nhà nương tựa lẫn nhau là điểm yếu cuối cùng của ta.

Ta nhớ lúc Tiểu Xuyên ra đời, thím sinh khó. Khi đó mẹ ta còn sống, người và cha ta cùng nhau chạy khắp cả phường đi mời lang trung phụ khoa. Ta thì ở nhà cùng bà và ca ca trông nhà, nhìn thấy nhị thúc đi qua đi lại ngoài cửa, tiếng kêu đau đớn của thím đứt quãng vọng ra từ trong cửa.

Ta bị dọa đến chẳng biết làm sao, hỏi bà ta, sinh con có phải là chuyện rất đáng sợ không. Nếu thím đau đớn như vậy tại sao còn nhất định phải sinh? Là vì nối dõi tông đường sao?

Bà ta khi đó còn khỏe mạnh nhẹ nhàng xoa đầu ta, hiền từ trấn an ta nói, nhà khác có thể là như thế, nhưng nhà chúng ta sinh con không phải là vì truyền lại chút hương hỏa chẳng đáng kể ấy trên đời.

Sinh con là kiếp số của mẫu thân, nhưng rất nhiều người sinh dục con là để thêm một phần hy vọng thôi. Đời người trăm năm như bóng câu qua cửa sổ, nếu như không ai nhớ nhung, cũng không có người thân để nhớ nhung, cứ lẻ loi sống trên đời như vậy thì sẽ cô độc biết bao.

Sau khi trải qua rất nhiều cuộc sinh ly tử biệt, ta càng cảm thấy bà nói rất có lý. Tình thân tốt đẹp có thể chữa lành con người khi còn sống, cho dù vào lúc khốn quẫn nhất cũng có người nhớ nhung. Có đôi khi chính vì chút nhớ nhung này mới có thể gượng người ngẩng đầu trong vực sâu, tiếp tục đi về phía trước.

Cho nên ta có thể mất đi tất cả, tính mạng của ta, tự tôn của ta, tình yêu của ta, nhưng duy chỉ không thể chấp nhận mất đi người thân.

Một giọt nước mắt rơi trên chăn gấm dày dặn.

Một giọt, rồi một giọt.

Giống như một trận mưa cuối xuân, vùi hoa tàn vào bụi đất, tỏa ra mùi hương thoang thoảng trong đất bùn, là mùi vị mục rữa của mùa xuân.

Ta nói khẽ: "Lý Tư Diễm, ta..."

"Tỷ! Những thứ này đệ đều không cần! Tỷ đừng đồng ý với hắn!"

Giọng nói đanh thép của thiếu niên phá vỡ không khí ngưng trệ.

Lời của ta nghẹn ở cổ họng.

Tiểu Xuyên vùng mạnh thoát khỏi tay Lý Tư Diễm, hét hớn: "Ai thích những thứ ban ơn này thì đi mà lấy, thứ của Thẩm gia chúng ta trước giờ chỉ dùng học thức để đổi. Bán tỷ tỷ có được vinh hoa, Thẩm Xuyên ta không thèm!"

Tiểu Xuyên luôn luôn điềm đạm, giờ phút này lại nổi cả gân xanh trên cổ. Nó phẫn nộ như một con nghé con, vẻ mặt chẳng khác gì hồi đó ta ở trên Tuyên Chính điện mắng Hoàng đế.

"Tiểu Xuyên..." Ta trợn to mắt.

"Tỷ, không cần thỏa hiệp vì đệ." Tiểu Xuyên nói: "Cha đệ biết sẽ báo mộng tới mắng đệ."

Bóng lưng đơn bạc của người thiếu niên chắn trước người ta, nó quay sang Lý Tư Diễm, cứng cổ mắng: "Chẳng phải chỉ là mang tính mạng ta ra uy hiếp tỷ tỷ ta sao? Được, ngươi cứ việc giết hai tỷ đệ chúng ta như giết cha ta đi. Đừng đê hèn như chuột nhắt, giở đủ thủ đoạn uy hiếp một cô gái!"

Bị một đứa trẻ con tí tuổi đầu chỉ vào mũi mắng một trận, Lý Tư Diễm cũng không tức giận, hoặc là hắn đã dự liệu được tình hình này từ sớm.

Dù sao người Thẩm gia chúng ta đức hạnh thế nào, hắn rõ ràng hơn bất kỳ ai.

Hắn lạnh nhạt nhìn về phía ta nói: "Đệ đệ nàng không hiểu chuyện lắm."

Hắn lại cầm tay phải Tiểu Xuyên lên, xem xét tỉ mỉ, nói khẽ: "Tay tỷ đệ hai người rất giống nhau, đều là tay cầm bút, chỗ đốt ngón tay có vết chai."

Suy cho cùng Tiểu Xuyên còn nhỏ tuổi, khí thế hoàn toàn không áp đảo được Lý Tư Diễm ngồi trên chỗ cao. Mặc dù nó ra sức vùng vẫy nhưng lực tay người kia khỏe như kìm sắt, nó không thể vùng ra được.

Lý Tư Diễm đầy hứng thú mở miệng, giọng nói như rắn độc trườn qua da ta: "Lúc trước trẫm ở Dịch Đình, tổ tiên tiểu tử cùng phòng là thầy thuốc. Trẫm có thể sống sót sau nhiều lần đánh đập như vậy là không thể thiếu sự giúp đỡ của hắn."

"Hắn nói xương ngón tay người, nếu dùng một lực thích hợp bóp nát, bề ngoài nhìn không ra vết thương nhưng sau này sẽ không cầm được vật nặng, không cầm được cung ngựa, cũng... không viết được chữ."

Hắn vừa mới buông ra một chữ cuối cùng, một tiếng "răng rắc" nhỏ vang lên, tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Xuyên phát ra khiến ta sắp rách cả mí mắt.

"Tiểu Xuyên!" Ta cũng hét ầm lên.

Ta gần như lập tức nhào tới, run rẩy kéo tay nó, thế nhưng đã muộn. Xương ngón út của Tiểu Xuyên bị bẻ gãy thành một góc độ kỳ dị, mềm oặt rũ xuống.

Ta trợn trừng mắt, ngón tay gãy của nó chói mắt như tuyên bố vận mệnh thân bất do kỷ của chúng ta.

"Tỷ, không sao." Tay đứt ruột xót, Tiểu Xuyên đau đến mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng vẫn không muốn chùn bước: "Để hắn bẻ gãy cả mười ngón tay đệ là được, tỷ không cần bán mình vì đệ..."

Ta ngửa mặt nhìn Lý Tư Diễm, cả người tỏa ra nỗi hận khắc cốt, gần như có thể róc thịt trên người hắn.

Lý Tư Diễm bị ta nhìn bằng ánh mắt này, ngược lại có phần sảng khoái, ôn hòa nói: "Yên tâm đi, nó là đệ đệ của nàng, trẫm sẽ không phế mười ngón tay nó. Cùng lắm chỉ là khiến nó không viết được chữ nữa thôi."

Tiểu Xuyên luyện chữ từ nhỏ, nét chữ Ngu thể Khải thanh thoát mềm mại, phế đi tay viết chữ của nó có khác gì phế người nó đâu?

Ta nghiêm túc nói: "Lý Tư Diễm, ngươi sẽ gặp báo ứng."

"Chẳng phải trẫm đã gặp báo ứng là nàng rồi đấy sao?" Lý Tư Diễm vươn tay vừa mới bóp nát xương cốt Tiểu Xuyên, nhẹ nhàng mơn trớn gò má đỏ bừng của ta: "Đừng nói là báo ứng, cho dù trẫm phải xuống địa ngục cũng nhất định phải kéo nàng theo cùng."

Hắn không còn giả bộ trấn tĩnh nữa. Hoàng đế cao cao tại thượng, trong tù đá cao ba mươi thước, u ám cực đoan trong máu xương Lý Tư Diễm phóng thích hết ra ngoài. Hắn là ngọn lửa rừng thiêu hủy mọi thứ trên cánh đồng hoang, cái gì cũng chẳng màng, chỉ cố chấp muốn thứ mình coi trọng.

Tiểu Xuyên đọc thánh hiền Khổng Mạnh từ nhỏ, có bao giờ từng thấy Hoàng đế như chó điên thế này? Nhất thời nó quên cả đau đớn, vẻ mặt sợ hãi vô cùng.

Chó điên nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt lộ ra khao khát tột cùng. Hắn là chó điên, ta chính là miếng thịt thơm ngon nhất, có lẽ từ khi bắt đầu ta đã không có sự lựa chọn.

Nghĩ đến đây, bả vai ta sụp xuống chán nản.

Bắt đầu từ khi vào nhà lao, ta gắng gượng chống đỡ chừng một ngày một đêm, bây giờ cuối cùng trở thành nỏ mạnh hết đà, ngoan cố không nổi nữa.

Đầu tiên là Mạnh Tự rồi đến Tiểu Xuyên, từng người bên cạnh ta bị hắn lấy ra uy hiếp ta, người tiếp theo sẽ là thím. Ta biết nhà lao Ngự sử đài có hơn trăm loại hình phạt khốc liệt, khiến cho người ta đau nhưng không thể chết. Hắn sẽ lần lượt dùng những thứ này lên người thím, cho đến khi ta cúi đầu mới thôi.

Dù sao kết cục đã định, vậy ta kiên cường còn có ý nghĩa gì đây?

Ta quay đầu, nhìn Tiểu Xuyên một cái cuối cùng.

Sau đó từ từ dán mặt lên ngực Lý Tư Diễm, đưa tay vòng quanh eo hắn như một bụi hoa thố ti, ngừng lại một chút rồi khe khẽ xoa bên eo hắn.

Cơ bắp Lý Tư Diễm bỗng chốc cứng đờ, run lên rất khó phát hiện.

Ta nói: "Lý Tư Diễm ngươi mang ta về Tử Thần điện đi, ta theo ngươi."

Không đợi Lý Tư Diễm kịp phản ứng, Tiểu Xuyên đã sụp đổ trước, tiểu thiếu niên chưa lớn hẳn đỏ mắt kêu la. Ta không nghe cẩn thận, nhưng mà đại loại là bảo ta đừng hi sinh vì nó, nó sẽ không bằng lòng các kiểu.

"Tiểu Xuyên, không phải ta vì đệ, ta là vì thím."

Ta chảy nước mắt mỉm cười.

Tiểu Xuyên ngây người, ngừng giãy giụa, ngơ ngác nhìn ta.

Ta rúc vào trong ngực Lý Tư Diễm, dịu dàng xoa tóc Tiểu Xuyên.

Giống như rất nhiều năm trước, bà ta ở ngoài phòng sinh của thím, nhẹ nhàng xoa đầu ta vậy.

Bé con trong ký ức trưởng thành rồi, ta cũng đã trưởng thành. Nhưng nhìn lại chuyện cũ, khung cảnh ta nhớ rõ nhất không phải là hình hài trắng trẻo của Tiểu Xuyên lúc nhỏ, mà là nụ cười suy yếu mà mãn nguyện của thím lúc ôm con trai sau khi vất vả gắng gượng bước qua Quỷ Môn Quan.

Khi đó dường như thị ôm bảo vật trân quý nhất trên đời.

Vào đêm thứ hai sau khi trượng phu qua đời, thị mặc đồ trang trắng thuần như tuyết, vừa đốt đèn vừa hỏi ta, ở trong lòng các người, có phải người nhà hoàn toàn không quan trọng bằng đại nghĩa Sử quan hay không?

Phải, nhưng cũng không phải.

"Đệ thân là con cháu Thẩm gia có khí khái này, các trưởng bối dưới suối vàng có biết chắc chắn cảm thấy vui mừng." Ta nói: "Nhưng mẹ đệ không phải họ Thẩm cũng không phải Sử quan xương cứng, thị chỉ là một người mẹ chờ đợi con mình về nhà, hy vọng con có tiền đồ tốt mà thôi. Tiểu Xuyên, ta không nỡ để thím buồn. Con người sống không chỉ vì khí tiết, mà còn vì tình cảm và trách nhiệm. Thím cần đệ, đệ quay về đi, thay ta chăm sóc thím."

"Vậy tỷ thì làm sao!" Tiểu Xuyên to tiếng nói, trong giọng nói cũng mang theo nghẹn ngào: "Tỷ tỷ, tỷ muốn cả đời bị nhốt trong cung sao? Sống cuộc sống khom lưng luồn cúi như thế này, tỷ thật sự cam tâm sao?"

Ta im lặng trong chốc lát, quả quyết nói: "Ta cam tâm."

Dứt lời, ta quay mặt đi: "Đi đi Tiểu Xuyên, chăm sóc tốt cho thím. Đệ dám để thím có một chút không thoải mái, ta sẽ tìm đệ tính sổ."

Lý Tư Diễm không cử động, mặc cho ta dựa sát, mãi sau mới cứng đờ giơ tay lên chạm vào bên eo ta.

Dường như hắn cực kỳ không quen với sự thân cận của ta, sợ chạm một cái sẽ vỡ nát, nhưng lại vô cùng muốn chạm vào. Hắn ngây người một lát, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, trở nên căng thẳng, một tay cởi xuống đoản kiếm tùy thân bên hông mình ném ra ngoài, bảo đảm ta không có cơ hội làm tổn thương mình như lần trước.

"Thẩm Xuyên, ra ngoài." Giọng nói của hắn như mê sảng.

Tiểu Xuyên không muốn đi, nhưng việc này không do nó quyết định. Hoàng đế vừa lên tiếng, chốc lát có hai thị vệ đi vào giải nó ra. Tiếng kêu gào của nó dần dần xa khuất, nhà lao lại trở về yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hô hấp thô nặng của Lý Tư Diễm.

Hắn nói: "Nàng vừa mới nói cái gì? Nàng nhắc lại lần nữa."

"Ta bảo Tiểu Xuyên thay ta chăm sóc thím."

"Câu trước nữa."

"Ta theo ngươi, ngươi dẫn ta về Tử Thần điện đi."

Hắn im lặng rất lâu, ta duy trì tư thế chim non nép vào người rúc vào ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập loạn xạ và mãnh liệt của hắn, nghĩ thầm, có lẽ hắn thật sự rất thích ta.

"Nàng nói, sau này nàng chỉ có một mình trẫm, vĩnh viễn không rời khỏi trẫm."

Nửa ngày hắn mới rặn ra được một câu, nội dung ấu trĩ thật sự.

Ta thành thật nói: "Sau này người đàn ông duy nhất của ta là ngươi, trừ khi ngươi chán ghét mà vứt bỏ ta, ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ngươi."

Hắn càng không tin, ra lệnh cho ta: "Nàng thề với tổ tông, thề độc."

Ta không hề nghĩ ngợi, thuận miệng nói: "Tổ tông trên cao, nếu Thẩm Anh rời khỏi Lý Tư Diễm thì sẽ bị sét đánh, chết không yên lành."

Tay hắn ôm ta chậm rãi siết chặt, siết đến đầu óc ta trống rỗng. Hắn cúi đầu, nói khẽ bên tai ta: "Nhưng nàng không sợ sét cũng không sợ chết, lời thề này không trói buộc được nàng, không bằng nàng lấy cha mẹ ra thề."

Ta tức quá hóa cười, lạnh lùng nói: "Ngươi không xứng để ta lấy cha mẹ ra thề. Ta đã nói đến nước này, ngươi thích tin thì tin."

Hắn nhạy cảm đa nghi, trong lòng có lỗ trống to lớn, nhất định phải ném vào vô số câu nói ngọt ngào mới lấp đầy được cảm giác không an toàn khắc vào xương tủy này.

"Được." Hắn buông mắt, yên lặng nhìn ta nói: "Vậy thì chứng minh cho trẫm xem."

Dứt lời, hắn buông ta ra.

Ta biết hắn muốn bảo ta chứng minh cái gì. Đàn ông ấy mà, luôn cảm thấy trái tim phụ nữ đi liền thân thể, nhất định phải chiếm được mới thật sự cảm thấy an tâm.

Ta ốm đến mệt mỏi vô cùng, ý thức như rơi vào biển sâu, ở sâu trong nỗi tuyệt vọng, ngược lại sinh ra một cảm giác nhẹ nhõm cùi không sợ lở. Chẳng phải hắn muốn ta ngoan ngoãn thuận theo ở bên cạnh hắn sao? Dù sao đời ta đã nát rồi, chỉ còn một cái xác rỗng không hồn. Chẳng phải hắn dùng hết thủ đoạn muốn chiếm được cái vỏ bọc này sao? Vậy thì tùy hắn đi.

Lòng tự trọng không cần thiết vào thời điểm không đúng lúc, ta mơ màng nghĩ, đưa tay cởi tóc, lộ ra một nụ cười không khác gì ma.

"Bệ hạ nói muốn ta làm tư thế phóng đãng nhất trong Tị hỏa đồ..." Ta dùng đôi mắt mờ sương nhìn hắn: "Không biết chúng ta có xem cùng một bản Tị hỏa đồ không."

"Ta nhớ mang máng là thế này..."

Ta thì thào nói, nhón chân lên hôn cổ hắn. Khoảnh khắc bờ môi dán vào làn da, ta cảm nhận được hô hấp của hắn gần trong gang tấc, nóng rực vô cùng, như ác long phun lửa.

Ta như một con chuồn chuồn khả năng bay không tốt, không có trình tự gì đậu vào mặt nước Lý Tư Diễm này. Cũng may tên kia có vẻ cũng không có kinh nghiệm gì, chỉ ngây ngẩn đứng đó như một đầm nước đọng.

Ta đờ đẫn không có tình cảm đi quyến rũ hắn... Nhưng Lý Tư Diễm ngoại trừ cơ thể nóng lên, tim đập nhanh hơn thì không có chút xíu phản ứng khác.

Ta mờ mịt nghĩ thầm, rõ ràng hắn thích ta lại vẫn chịu đựng không động. Có phải cảm thấy ta quá rụt rè hay không? Nếu hắn không hài lòng với ta, có thể nào bẻ gãy thêm vài ngón tay khác của Tiểu Xuyên hay không?

Ta ngẩng đầu nhìn hắn một chút, quyết tâm liều mạng, thẳng lưng quỳ xuống.

"Tại sao dừng lại?" Lý Tư Diễm có hơi thất vọng, giọng nói khàn khàn: "Thành ý của nàng chỉ đến thế mà thôi?"

Ta ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Còn có cái khác, thử xem đi. Nếu ngươi hài lòng thì xin đừng làm khó đệ đệ ta."

Dứt lời, ta cởi đai lưng ngọc vải đay của hắn "cạch" một tiếng, hai mắt nhắm nghiền thấy chết không sờn.

Hắn gần như lập tức hiểu ra ta muốn làm cái gì, sắc mặt tái mét, đâu còn nửa phần ý loạn tình mê vừa rồi, bỗng chốc đẩy ta ra, nhìn ta không dám tin.

Ta bị đẩy đến ngã xuống đất, trong đầu trời quay đất cuồng. Lúc đang giùng giằng muốn đứng dậy, vạt áo trước xiết chặt vô cùng quen thuộc, Lý Tư Diễm nắm lấy cổ áo ta xách ta lên.

Ta mở mắt ra, phát hiện hắn cách ta rất gần, chóp mũi gần như chạm vào ta. Nhìn biểu cảm là biết hắn lại tức giận rồi, cả người bốc ra lửa giận hừng hực, trong mắt tràn đầy u ám.

Hắn áp sát ta. Phẫn nộ, ghen ghét, hoảng loạn... Đủ loại cảm xúc lẫn lộn trên mặt hắn, khiến khuôn mặt tà tứ anh tuấn của hắn càng thêm dữ tợn.

"Ai dạy nàng những thứ này? Lại là Mạnh Tự? Thẩm Anh, chẳng phải nàng tự xưng một thân thanh bạch ngạo cốt sao? Học được loại thủ đoạn này ở đâu! Nữ nhân Giáo Phường cũng không hư hỏng như thế!" Hắn nóng nảy như mũi miệng bị sặc khói.

Ta cười nói: "Ngươi không thích à, nhưng chẳng phải ngươi nói muốn ta hầu hạ ngươi thoải mái sao? Chính vì cái này mà ngươi đập nát ngạo cốt của ta, bây giờ chính là lúc nên hưởng thụ thành quả, tại sao lại chùn bước?"

"Trả lời trẫm, rốt cuộc nàng học loại thủ đoạn này ở đâu!" Hắn nghiêm nghị quát.

Ta lạnh nhạt nói: "Khi còn bé nghịch ngợm, vô tình giở ra bảo bối mẹ giấu dưới đáy hòm. Đây chính là bản độc nhất, truyền lại từ tiền triều, đương nhiên nóng bỏng kích thích hơn những thứ tục vật ngươi nhìn thấy hiện nay nhiều."

Coi như Lý Tư Diễm được hời, mặc dù ta chỉ từng ăn thịt heo chưa từng thấy heo chạy, nhưng đối với vấn đề cụ thể tư thế heo chạy như thế nào thì ta biết không ít hơn cô nương Giáo Phường.

Nghe câu trả lời của ta, Lý Tư Diễm hơi nguôi lửa giận, sức lực trong tay cũng nới lỏng. Ta rủ mắt xuống, hỏi một cách không sức sống: "Còn muốn tiếp tục không?"

Hắn im lặng thật lâu, đột nhiên ném cả người ta lên giường. Ta nhận mệnh nhắm nghiền hai mắt, tư thế nghênh cổ chờ giết.

Nhưng chuyện trong dự đoán không xảy ra.

Lý Tư Diễm cầm chăn bông kia lên, thô bạo cuộn ta thành một cái kén mập mạp.

Ta liếc nhìn đai lưng được buộc chặt lần nữa của hắn, lại mắc bệnh đâm bị thóc, chọc bị gạo. Ta hỏi: "Ngươi không khó chịu à?"

Cụ thể khó chịu chỗ nào, hai người chúng ta đều hiểu rõ trong lòng.

Sắc mặt hắn méo mó một chút hình như muốn động thủ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, ồm ồm nói: "Khó chịu? Nàng nhìn bộ dạng mình bây giờ xem, như con ma bệnh, đàn ông nào ra tay được!"

Ta bừng tỉnh ngộ, hóa ra là cảm thấy ta quá xúi quẩy, ảnh hưởng khẩu vị của hắn.

Được thôi, cũng bình thường.

Dù chỗ này không có gương đồng, ta cũng có thể tưởng tượng ra đại khái dung nhan ta bây giờ thế nào, sợ là có thể dọa cho khách làng chơi gấp gáp nhất cũng phải xìu xuống.

Hắn quấn ta hai ba vòng thành một bọc, rồi ôm ngang ta lên trước ngực.

"Ngươi mang ta đi đâu?"

"Về cung, về Tử Thần điện." Hắn trả lời ngắn ngọn.

Ta lạnh lùng nhắc nhở hắn: "Từ từ, ngươi bảo Phạm thái y chữa tay cho đệ đệ ta trước đã."

Lý Tư Diễm bực bội nói: "Trẫm không ra tay nặng, dưỡng hai ngày là lành."

Thấy mắt ta lại lộ ra oán hận, hắn ngừng một chút rồi nói: "Phạm thái y không rành bó xương, trẫm bảo Giang thái y xem cho nó."

Hắn ôm ra sải bước ra ngoài. Ta nhìn chăm chú bó đuốc sáng ngời chợt lóe trên vách đá, nói: "Rút lại tội danh cho Mạnh Tự, để y về nhà đi."

Lý Tư Diễm ngừng bước chân, mặt không cảm xúc nhìn ta chằm chằm, dường như muốn tìm ra một chút quyến luyến tình cũ khó quên trên mặt ta.

Ta thản nhiên nói: "Ta đã thề rồi, không còn có liên quan đến y nữa. Ngươi thả y ra, từ đây chúng ta người dưng nước lã. Nếu ngươi không thả y, ngược lại cả một đời ta sẽ hổ thẹn với y, ngươi không hy vọng như vậy chứ."

Hắn híp mắt, nói khẽ: "Trẫm thấy nàng buông tính tình con lừa xuống xong, đầu óc cũng hữu dụng không ít."

Nếu lúc trước nghe thấy lời chế nhạo này, ta nhất định sẽ không vui, nhưng bây giờ trong lòng ta hoàn toàn chết lặng, chỉ còn lại mỏi mệt vô cùng vô tận, giống như một con chim bướng bỉnh liên tục va vào vách đá, sau đó rơi xuống khe vách hun hút, cánh dính nước bẩn, không đập được nữa.

"Y không làm sai gì cả, chỉ là số mệnh không tốt, gặp phải ta." Ta nói: "Cũng gặp phải ngươi."

"Gặp phải nàng không tốt sao?" Lý Tư Diễm cười nhạo nói: "Mạnh Tự này nhìn như sống trong nhung lụa, ôn hòa thuần hậu, thực ra cũng là người bướng bỉnh. Gặp được nàng là chuyện may mắn của hắn."

Ta nhìn hắn, không nói một lời.

"Hắn quả thực thông minh, cho nên từ nhỏ được ký thác kỳ vọng cao. Dưới sự trông đợi vây khốn chặt chẽ, hắn không muốn chạy trốn sao? Hắn muốn, nhưng hắn không dám, cho nên hắn mới thích nàng. Nàng chính là chú chim vui vẻ hắn gửi gắm những tâm tư này, chỉ khi hắn nhìn nàng yêu nàng, mới cảm thấy có không gian hít thở."

Lý Tư Diễm dùng một giọng điệu vô tình nói: "Nàng cho rằng mình rất quan trọng với hắn sao? Chỉ là hắn thiếu một con chim thay hắn hót mừng vui mà thôi. Cho dù không phải nàng, cũng sẽ là người khác."

Thật sao?

Ánh mắt ta mệt mỏi nhìn về phương xa.

Lý Tư Diễm nói đúng, Mạnh Tự yêu ta có lý do của y.

Nhưng yêu là cái gì đây? Chẳng phải là lấp đầy thứ khuyết thiếu trong lòng sao? Không còn nữa thì sẽ đau đớn như mất đi một nửa trái tim vậy, cho nên đến chết cũng muốn nắm thật chặt, đến chết cũng cam tâm tình nguyện.

Chúng ta đều văn nhân đọc đủ thứ thi thư, kiến thức phong phú nhất, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện rơi vào trong cái kén tình yêu, bởi vì chúng ta biết, ở đây có thứ chúng ta thiếu hụt.

Ta nói: "Mạnh Tự thiếu người hít thở thay y, vậy còn ngươi? Ngươi khuyết thiếu cái gì?"

Lý Tư Diễm ngẩn người, dường như hắn cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Ta nhìn hắn chằm chằm, nhất định bắt hắn cho một đáp án: "Ngươi thiếu cái gì? Tại sao ngươi lại thích ta?"

Hồi lâu hắn mới qua quýt nói: "So với nghe chim hoàng oanh nuôi trong nhà hót, trẫm vẫn thích nuôi chim rừng hung hãn bị bẻ cánh hơn."

Ta yên lặng một lát: "Lý Tư Diễm, ngươi thật sự có bệnh nặng."

Hắn chỉ kéo chăn che đi diện mạo của ta, nói: "Đúng là trẫm có bệnh."

Hắn phối hợp tiếp tục nói: "Trẫm sẽ thả Mạnh Tự, không chỉ thả hắn, còn sẽ cho hắn thăng chức coi như đền bù. Sau này hắn ngồi trên chức cao, tài sắc danh lợi có được dễ như trở bàn tay. Cho dù thỉnh thoảng nhớ tới nàng, cũng chưa chắc có thể nhớ được hình dáng của nàng."

Ta không có chút xíu cảm xúc bấp bênh. Thà rằng Mạnh Tự quên ta đi, ta cũng không muốn khiến y nhớ kỹ hồi ức đau đớn thê thảm như vậy.

Nhân phẩm Mạnh ca ca đáng quý đáng tin, nhưng cho tới bây giờ, tín nhiệm giữa chúng ta còn có gì quan trọng nữa. Y quên ta hay là không quên ta đều không có bất cứ quan hệ nào với ta.