Chiếc tắc-xi rít mạnh, dừng lại trước tòa báo New Dispatch nằm trên Đường 42 Đông. Sharon lấy trong ví hai đô-la trả cho người tài xế.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng trời càng lạnh hơn và vỉa hè trơn trợt.
Cô đi đến phòng biên tập, người ta đã bắt đầu chuẩn bị in số báo buổi chiều. Trong hộc tủ của cô, có tờ giấy nhắn tin. Ông phụ tá Tổng biên tập muốn gặp cô gấp.
Cô ngạc nhiên trước lời nhắn khẩn cấp này, vội vã đi qua phòng làm việc ồn ào đến phòng Tổng biên tập. Ông phó đang ngồi một mình nơi chiếc bàn nhỏ ngổn ngang giấy tờ. Ông nói:
- Mời vào và đóng cửa lại. - Ông đưa tay mời cô ngồi rồi hỏi tiếp - Cô đã viết bài cho hôm nay rồi à?
- Rồi.
- Cô vẫn nỗ lực kêu gọi mọi người thỉnh cầu Thống đốc Greene giảm nhẹ bản án của Thompson phải không?
- Thì đương nhiên là thế, tôi nghĩ là phải thế. Tôi sẽ thay đổi chiến thuật. Việc bà Greene không nhất trí hoãn thi hành án có thể giúp chúng tôi được việc. Vì hành động này của bà ta sẽ đẩy thêm nhiều người ủng hộ chúng tôi, chúng tôi còn 48 giờ nữa mà.
- Cô hãy bỏ chuyện này di.
Sharon nhìn ông ta, bàng hoàng kinh ngạc. Cô hỏi:
- Tại sao thế, tại sao lại "bỏ chuyện này đi"? Ông luôn luôn ủng hộ việc này mà.
- Tôi bảo: bỏ đi là bỏ đi, sau khi bà Greene quyết định không đồng ý cho hoãn thi hành bản án, bà đã gọi điện thoại đến nói chuyện với Tổng biên tập. Bà ta trách cứ ông sếp, nói rằng chúng ta tạo ra chuyện giật gân để bán báo chạy. Bà ta nói rằng bà không đồng ý duy trì bản án tử hình, nhưng bà không có quyền xen vào phán quyết của tòa án khi không có bằng chứng cụ thể. Bà còn nói rằng, nếu chúng ta muốn đề nghị tu chỉnh Hiến pháp thì đấy là quyền của chúng ta, và bà sẽ ủng hộ chúng ta. Nhưng nếu chúng ta đẩy bà vào một công việc có tính xen vào công việc của tòa án, thì bà không được làm. Kết quả là ông sếp chấp nhận lý lẽ của bà ta.
Sharon cảm thấy bụng thắt lại như bị ai đấm mạnh vào. Bỗng cô sợ nôn mửa, cô nghiến chặt hai hàm răng, cô chống lại cơn co giật trong họng, ông trợ lý Tổng biên tập nhìn cô, ái ngại. Ông hỏi:
- Không sao chứ, Sharon? Trông cô xanh quá!
Cô cố hết sức chế ngự cơn buồn nôn trong người.
- Không sao. - Cô đáp.
- Tôi có thể tìm người thay cô tường thuật phiên họp vào ngày mai, cô phải nghỉ ngơi vài hôm mới được.
- Không được - Ngày mai Ủy ban lập pháp ban Massachusetts sẽ họp đề bàn cãi về việc hủy bỏ án tử hình, tôi phải đến dự.
- Vậy tùy cô, cô lấy lại bài vở và về nhà đi. - Giọng ông tha thiết thương cảm - Tôi rất ân hận, Sharon à. Việc sửa đổi Hiến pháp phải mất nhiều năm trời mới hy vọng làm được, tôi nghĩ rằng nếu chúng ta được bà Greene nhất trí bằng lòng việc xin giảm án tử hình, thì chắc sẽ có nhiều người noi gương bà ấy. Nhưng tôi thông cảm cho địa vị của bà ta.
Sharon gay gắt đáp:
- Còn tôi, tôi tin rằng việc gϊếŧ người hợp pháp còn lâu mới được đem ra bàn thảo, nếu không muốn nói là sẽ không bao giờ.
Không để cho ông ta kịp nói năng gì, cô đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Quay lại bàn làm việc của mình, cô mở túi xách ra, lấy xấp bài đánh máy cô đã viết đêm qua. Cô xé hai xấp giấy, rồi xé tư, xé tám. Cô ném mớ giấy loại vào cái sọt rác đựng giấy cũ kỹ.
Cô gắn vào máy chữ tờ giấy trắng bắt đầu đánh: "Một lần nữa, xã hội duy trì được chiến thắng cũ, đó là quyền gϊếŧ người. Cách đây gần hai trăm năm, triết gia Voltaire đã viết: Có lẽ tôi không đề nghị việc khuyến khích gϊếŧ người, nhưng tôi chỉ đề nghị phương pháp trừng phạt tội nhân mà không nên gϊếŧ họ".
"Nếu quý vị nghĩ rằng án tử hình sẽ được Hiến pháp xóa bỏ..."
Cô viết liên tục suốt hai giờ liền, sửa chữa, cắt bỏ, thêm thắt. Bài viết xong, cô đánh lại cho sạch sẽ, giao cho tòa soạn rồi ra về. Cô gọi tắc-xi, nói với tài xế:
- Vui lòng cho tôi đến Đường 95, ngay sau phía Công viên Trung tâm.
Chiếc tắc-xi rẽ vào Đại lộ Người Mỹ, vào Nam công viên Trung tâm. Sharon buồn bã nhìn những bông tuyết mới rơi trên mặt cỏ. Nếu trời tiếp tục đổ tuyết, ngày mai bọn trẻ chỉ còn nước đi xe trượt tuyết thôi.
Tháng trước, Steve mang theo những đôi giày trượt băng, họ đã đi trượt trên bãi trượt băng Wollmari. Neil phải đi theo bố cậu. Sau khi trượt xong, Sharon đề nghị đi thảo cầm viên, rồi đi ăn ở nhà hàng Tevern On The Green. Nhưng vào phút chót, Neil lấy cớ vì không được khỏe, cậu ở nhà, cậu không thích cô, rõ ràng là như vậy.
- Đến rồi, thưa cô.
- Hả? Ồ, xin lỗi! - Xe đã đến Đường 95 - Nhà thứ ba bên trái. - Cô ở tầng dưới nhìn ra vườn thuộc một tòa nhà ba tầng xây bằng gạch nâu, ngôi nhà đã đươc tu sửa lại.
Chiếc tắc-xi đậu trước cửa, người tài xế, mảnh khảnh và tóc hoa râm, quay đầu nhìn lui, ánh mắt lo lắng, ông ta hỏi:
- Cô có sao không? Cô có vẻ mệt mỏi.
Cô cố mỉm cười, đáp:
- Có lẽ vì thời tiết. - Cô nhìn máy tính tiền, mở ví lấy tiền trả, biếu thêm cho ông tài xế một số tiền puốc-boa hậu hĩ.
Người tài xế với tay ra sau mở cửa xe cho cô.
- Với thời tiết như thế này, người có sức khỏe tốt cũng phải ngán. Nếu trời cứ tiếp tục đổ tuyết, thì... theo ý tôi, cô nên ở nhà là hơn hết.
- Tối nay tôi phải đi Connecticut.
- Tôi thích được như cô quá, xin cám ơn cô.
Chị Angie đến giúp việc cho cô mỗi tuần hai lần vào buổi sáng. Khi vào nhà, cô đưa mắt nhìn quanh, cô biết chị vừa mới ra về. Ngôi nhà thoang thoảng mùi sáp thơm lò sưởi được lau chùi sạch sẽ, cây cối được tưới bón chăm sóc. Như mọi khi, Sharon cảm thấy bình yên, hạnh phúc. Cô rất thích tấm thảm Đông phương của bà nội có màu xanh và đỏ. Cô bọc lại cái ghế nệm dài và cái ghế bành mua ở hàng đồ cũ bằng vải màu xanh. Cô đã bỏ ra bốn đợt nghỉ cuối tuần để làm công việc này, không đi đâu hết. Còn tranh ảnh treo trên tường, cô mua dần ở các tay bán đồ cũ, ở các phòng buôn tranh, hay mua khi đi du lịch sang Âu châu.
Steve rất thích căn phòng này. Anh đã ngắm nghía căn phòng rồi nói:
- Em thật có khiếu trang hoàng nhà cửa.
Cô vào phòng, cởϊ áσ quần ra. Cô sẽ đi tắm, uống một tách trà, rồi ngủ một chút. Cô không còn đầu óc tỉnh táo để suy nghĩ mạch lạc được.
Khi cô vào giường ngủ thì đã 12 giờ trưa, cô để đồng hồ báo thức lúc 15 giờ 30. Cô nằm lâu mới ngủ được. Ronald Thompson, cô tin chắc chính quyền sẽ giảm án nhẹ cho cậu ta. Rõ ràng cậu ta không phạm tội, nhưng thật tai hại cho cậu ta là có nhiều người không tin thế. Hồ sơ lý lịch của cậu ta tốt, ngoại trừ khi lên 15 tuổi, cậu ta có gây một chuyện không hay. Mà khi ấy cậu ta còn quá nhỏ.
Steve - Chính những người như Steve đã gây ảnh hưởng lớn đến ý kiến của quần chúng. Chính tiếng tăm của Steve, chính lòng trung thực của anh, đã làm cho quần chúng đứng về phía anh.
Cô yêu Steve phải không?
Phải.
Yêu nhiều không?
Nhiều, nhiều lắm.
Cô muốn lấy anh ấy không? Tối nay hai người phải nói chuyện này mới được. Cô biết Steve muốn cô ở lại nhà anh tối nay là vì chuyện này. Và anh rất muốn Neil thân thiện với cô. Nhưng chuyện này không phải dễ, người ta không ép buộc tình thương được. Neil rất lạnh nhạt với cô, ít thổ lộ tâm tình với cô. Có phải vì cậu ta không ưa cô, hay cậu ta hành động như thế với tất cả phụ nữ muốn lôi ba cậu ra khỏi tay cậu? Cô không biết nói sao.
Cô muốn sống ở Carley không? Cô thích New York, rất thích. Nhưng Steve không chịu đem Neil vào sống ở thành phố.
Cô đã phấn đấu khó khăn mới thành nhà văn được. Sách của cô đã tái bản lần thứ sáu. Khi không được các nhà xuất bản lớn nhận xuất bản, cô đã cho in sách của mình bằng loại ấn phẩm nhỏ. Nhưng những nhà phê bình đã đánh giá cao và số sách bán ra thật đáng kể.
Phải chăng đã đến lúc họ lấy nhau? Lấy người đàn ông có con trai không chấp nhận mình?
Steve - Bỗng nhiên cô đưa tay sờ mặt, nhớ lại hơi ấm của hai bàn tay to lớn dịu dàng khi anh chia tay cô vào sáng nay. Hai người yêu nhau rất tha thiết...
Nhưng làm sao cô chịu đựng tính tình bướng bỉnh, khó lay chuyển của anh?
Cuối cùng cô thiu thiu ngủ, vừa chợp mắt là cô nằm mơ ngay. Cô nằm mơ thấy mình đang viết bài xã luận, cô sắp kết thúc bài xã luận. Phần kết thúc là phần quan trọng nhất. Nhưng cô ráng hết sức gõ vào máy chữ mà vẫn không thấy chữ in lên giấy. Khi ấy thì bỗng Steve đi vào anh nắm tay một thanh niên, lôi anh ta đi vào. Cô vẫn tiếp tục cố đánh lên máy chữ. Steve buộc chàng trai ngồi xuống. Anh nói với cậu ta: - "Tôi rất đau khổ, nhưng cần thiết phải làm thế. Anh phải hiểu cho, đây là việc cần thiết" - Rồi trong khi Sharon cố hét lên mà không được, thì Steve xích hai tay hai chân chàng thanh niên lại, rồi đưa tay về phía cầu dao nối dòng điện...
Tiếng la chói tai vang lên làm cô thức dậy, tiếng la của cô, cô đã la lên:
- Không... không... không...