Cáo Sa Mạc

Chương 18




Ông Roger và Glenda Perry quyết định xem tin tức 23 giờ ở trên giường. Bà đã tắm xong, bà đề nghị sẽ pha cho ông một ly rượu rum chanh trong lúc ông tắm.

- Ý kiến thật hay, nhưng anh van em, em đừng dọn dẹp nữa. - Ông kiểm tra các cửa ở nhà bếp đã khóa chốt chưa, rồi lên tầng một. Nước vòi sen ấm áp, dễ chịu, làm ông khoan khoái, khỏe người. Ông mặc áo pi-ja-ma có sọc xanh, gấp tấm chăn phủ giường lại, bật ngọn đèn ở đầu giường lên.

Trước khi lên giường nằm, ông ra đứng ở cửa sổ. Ngay cả những đêm thời tiết như thế này, hai vợ chồng vẫn thích hít thở không khí trong lành của ban đêm ở trong phòng. Ông lơ đãng đưa mắt nhìn qua phía nhà của Peterson. Đèn đuốc sáng trưng, trong nhà cũng như ở ngoài nhà. Qua màn tuyết, ông thấy có xe hơi đậu trên lối đi vào nhà.

Bà Glenda vào phòng, tách rum pha chanh nóng trên tay. Bà hỏi:

- Roger, anh nhìn cái gì thế?

Ông giật mình quay lại.

- Không có gì, nhưng em đừng lo chuyện đèn tắt bên nhà Steve nữa, nhà anh ấy sáng như đêm Nô-en rồi.

- Chắc bên nhà anh ta có người rồi, mà thôi, lạy Chúa đêm nay ta không khỏi ra nhà là tốt. - Bà để tách rượu lên cái bàn đầu giường, kéo áo ngủ lên rồi chui vào chăn - Mệt quá! - Mặt bà thất sắc, trông bà có vẻ kiệt sức bà nằm yên trên giường.

- Em bệnh à?

- Ừ.

- Cứ nằm yên thế, để anh đi lấy thuốc cho. - Cố gắng hết sức nhưng mấy ngón tay ông vẫn run run, khi lấy lọ thuốc trinitrin đưa cho bà một viên, nhìn bà uống thuốc. Bà uống xong, nhắm mắt lại. Một phút sau, bà thở dài:

- Ôi! Lần này mệt quá! Nhưng bây giờ thì đỡ rồi.

Chuông điện thoại reo, Roger uể oải đưa tay nhấc máy. Ông càu nhàu:

- Nếu ai gọi em, anh sẽ nói em ngủ rồi. Có nhiều người cứ... - Ông đưa ống nghe lên tai, giọng "a lô" của ông có vẻ gay gắt.

Bỗng giọng ông thay đổi, có vẻ lo lắng.

- Steve... Nó sao? Không. Không. Không sao. Đương nhiên rồi. Ôi! Trời đất! Tôi đến ngay.

Bà Glenda nhìn ông với ánh mắt ngạc nhiên, ông gác máy rồi nắm tay bà. Ông thận trọng nói:

- Có chuyện xảy đến cho Steve, Neil và Sharon đã mất tích. Anh sang bên ấy xem sao, anh sẽ về ngay.

- Roger!

- Anh van em, Glenda, em hãy nằm yên cho anh vui lòng. Mấy hôm nay em không được khỏe, anh van em.

Ông mặc chiếc áo len tay dài thật dày và mặc quần ra ngoài quần pi-ja-ma, mang đôi ủng bằng da vào.

Ông vừa đóng cửa nhà xong thì chuông điện thoại lại reo. Ông nghĩ: để Glenda nghe, rồi ông đi nhanh dưới trời tuyết quay cuồng. Ông đi băng qua bãi cỏ, qua đường rồi đi vào con đường vào nhà Peterson. Ông quên cả trời lạnh như cắt vào hai bàn chân không mang vớ và hơi thở đứt đoạn của mình.

Tim đập thình thịch, vừa thở hổn hển, ông bước lên tầng cấp, cửa mở ra và ông thấy một người đàn ông có vẻ chải chuốt, nét mặt sắc sảo và tóc hoa râm. Ông ta lên tiếng:

- Chào ông Perry, tôi là Hugh Taylor, làm việc ở cơ quan FBI, cách đây hai năm chúng ta đã gặp nhau rồi.

Ông Roger nhớ lại cái ngày Ronald Thompson chạy trốn khỏi nhà này đã va phải bà Glenda làm cho bà té ngửa, cái ngày bà ấy vào đây để phát hiện ra thi hài bà Nina.

- Quả thế thật. - Ông vừa đáp vừa lắc đầu, ông đi vào phòng khách. Steve đứng bên lò sưởi, hai tay bụm chặt vào nhau. Dora Lufts ngồi trên ghế trường kỷ, khóc nức nở, đôi mắt đỏ kè. Bill Lufts ngồi bên cạnh vợ, hai vai rủ xuống vẻ đau khổ.

Ông Roger đi đến bên Steve, nắm hai vai anh, ông nói:

- Lạy Chúa, Steve, tôi không biết nói gì.

- Ông Roger, xin cám ơn ông đã đến nhanh như thế.

- Họ mất tích từ khi nào?

- Chúng tôi không biết chính xác, có lẽ xảy ra vào khoảng từ 18 giờ đến 19 giờ 30.

- Chỉ có Sharon và Neil ở đây thôi sao?

- Phải, hai người... - Giọng Steve nghẹn ngào, anh im lặng một lát rồi nói nhanh - Chỉ có hai người thôi.

- Thưa ông Perry - Hugh Taylor nói xen vào - Ông có thể cho chúng tôi biết một vài chi tiết chứ? Ông có để ý thấy có kẻ nào lạ quanh đây, có xe hơi lạ, xe tải, xe cam nhông lảng vảng ở đây? Ông nhớ có thấy chi tiết nào bất thường không?

Roger ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa, ông suy nghĩ, có chi tiết gì lạ không, chi tiết gì nhỉ? À, đúng rồi. Ông nói:

- Đèn ở ngoài tắt hết.

Steve quay qua ông căng thẳng:

- Bill cả quyết khi ông ấy và Dora ra đi, đèn ngoài sáng mà, khi tôi về thì đèn tắt hết. Ông thấy sao?

Ông Roger nhớ lại thời gian biểu buổi tối rất chính xác. Ông rời khỏi phòng làm việc lúc 17 giờ 10, ông vào Gara ở nhà lúc 17 giờ 40. Ông đáp:

- Khi tôi về nhà lúc 17 giờ 40 thì tôi thấy đèn ngoài còn sáng. Nếu không thì tôi đã chú ý rồi, bà Glenda đi pha cho tôi ly rượu. Khoảng 15 phút sau, chúng tôi ra đứng ở cửa sổ nhìn ra, Glenda thấy nhà anh tối mò.

Ông chau mày:

- Đúng thế, đồng hồ mới đánh trước đó một chút, lúc ấy khoảng 18 giờ 5. - Ông ta dừng lại một lát rồi nói tiếp - Glenda nói có chiếc xe hơi từ nhà anh chạy ra.

- Chiếc xe hơi à! Loại xe gì? - Hugh Taylor xen vào.

- Tôi chẳng biết, Glenda nói cho tôi -hay, khi ấy tôi đứng quay lưng ra cửa sổ.

- Ông có chắc là giờ ấy không?

Ông Roger nhìn thẳng vào mắt Hugh.

- Chắc. - Ông nhận ra mình đã sơ ý không chịu theo dõi diễn biến xảy ra lúc ấy. Có thật Glenda đã thấy chiếc xe chở Sharon và Neil đi không nhỉ? Neil và Sharon bị bắt! Phải chăng hai vợ chồng ông đã có linh cảm báo cho biết có điều không hay đang xảy ra? Đúng là có đấy! Ông nhớ thái độ của Glenda khi ấy có vẻ lo lắng, và chính bà đã biểu ông qua đây xem sao, nhưng ông đã không chịu nghe lời bà.

Ông có kể cho bà Glenda nghe chuyện này không? Ông quay qua Hugh Taylor:

- Vợ tôi chắc sẽ lo buồn ghê lắm.

Hugh gật đầu:

- Tôi hiểu, ông Peterson nghĩ là chúng ta cứ nói thật cho bà ấy biết. Nhưng tuyệt đối đừng cho mọi người và báo chí biết việc này. Chúng tôi không muốn báo động kẻ bắt cóc hay những người bị bắt cóc.

- Tôi nhất trí.

- Chúng ta phải hành động khẩn cấp ngay, hai sinh mạng như chỉ mành treo chuông.

- Hai sinh mạng... - Dora Lufts bật khóc nức nở, đau đớn - Cháu Neil của tôi... và cô gái xinh đẹp kia nữa, tôi không thể tin được, không thể tin được sau vụ bà Peterson.

- Bình tĩnh đi, Dora. - Bill Lufts dỗ dành vợ, giọng ông ta rền rền, ta thán.

Roger thấy Steve nhăn mặt.

- Ông Perry này, ông có biết cô Martin không? - Hugh Taylor hỏi.

- Biết chứ, tôi đã gặp cô Sharon nhiều lần rồi, ở đây và tại nhà tôi. Bây giờ tôi xin phép về xem chừng vợ tôi được không?

- Được. Chúng tôi muốn hỏi bà ấy về chuyện chiếc xe hơi. Tôi có một nhân viên đi theo, tôi sẽ nhờ anh ấy qua bên ông.

- Không, tôi muốn đích thân hỏi bà ấy, bởi vì bà ấy không được khỏe và bà rất thương mến Neil.

Ông Roger ngẫm nghĩ: Mình không thể tin được câu chuyện này, không thể có được. Không thể. Steve - Làm sao Steve chịu đựng được chuyện này nhỉ? Ông nhìn thương hại anh ta, Steve có vẻ bình tĩnh, những nét đau khổ trên mặt anh ta biến dần từ mấy tháng nay, bây giờ thấy xuất hiên trên mặt anh, khuôn mặt có nước da tai tái, những đường nhăn trên trán bỗng hằn sâu xuống, ông đề nghị với anh:

- Steve, anh phải uống một ly rượu hoặc một tách cà phê, anh có vẻ kiệt sức quá rồi.

- Cho tôi một tách cà phê thì hơn.

Dora đứng dậy.

- Để tôi đi pha cà phê cho anh, và mang lên cho anh bánh Sandwiches nữa. Ôi lạy Chúa, tại sao tối nay tôi lại đi xem xi nê chứ? Nếu có gì không hay xảy đến cho thằng bé, chắc tôi không chịu đựng nổi. Không, tôi không làm sao chiu đựng nổi.

Bill Lufts lấy tay bịt miệng vợ lại, ông ta la lên:

- Câm mồm lại, câm lại cho tôi nhờ. - Giọng nói của ông ta có vẻ giận dữ, lo lắng. Ông Roger nhận thấy ông Hugh Taylor quan sát cặp vợ chồng này rất kỹ.

Vợ chồng Lufts à? Ông ta nghi ngờ họ phải không. Không. Không bao giờ. Không thể nghi ngờ họ được.

Ông ta ra đến tiền sảnh thì chuông cửa reo vang. Tất cả mọi người vùng đứng dậy, người nhân viên mật vụ đang kiểm tra nhà bếp vội chạy ra cửa, chen lấn ông Roger để đến mở cửa.

Bà Glenda hiện ra trước ngưỡng cửa, tóc và mặt đầy cả tuyết. Hai chân không mang vớ, đi đôi giày vải xa-tanh, chỉ có chiếc áo dài ngủ bằng len hồng là có thể che chở cho bà chống lại gió lạnh như dao cắt. Mặt bà tái mét, hai tròng mắt giương to, đứng yên không động đậy, bà nắm chặt trong tay tờ giấy xé trong cuốn sổ. Bà run cầm cập.

Ông Roger chạy đến, ôm lấy bà, nếu không, chắc bà đã té xuống nền nhà. Ông siết chặt bà vào lòng, bà khóc nức nở:

- Roger, điện thoại... nó bảo em viết. Nó bảo em lặp lại lời nó nói. Nó nói đừng làm sai lời nó, không thì... không thì... Neil...

Hugh lấy tờ giấy trên tay bà ta và đọc to lên: "Nói với Steve Peterson, nếu hắn muốn gặp lại con trai và cô bạn gái còn sống, thì hãy đến buồng điện thoại ở trạm xăng Esso, chỗ có lối ra xa lộ Merritt số 22 vào lúc 8 giờ sáng mai. Tôi sẽ chỉ dẫn cụ thể về số tiền chuộc".

Hugh cau mày, chữ cuối cùng đọc không ra. Ông hỏi:

- Chữ gì thế này, bà Perry?

- Nó bảo tôi đọc lại... Tôi viết không rõ... Nó rất nôn nóng... Chữ ấy là "Cáo" đấy. Nó đã lặp lại lần hai. - Giọng bà Glenda cất cao, mặt bà nhăn nhó, bà đứng xích ra khỏi chỗ ông Roger, hai tay ôm lấy ngực và nói tiếp - Nó... nó cố giả giọng... nhưng khi nó lặp lại các từ ấy... Roger này, em đã nghe giọng nói này rồi. Đây là người mà em đã biết.