Cố Khải Minh phát biểu xong, liền cao giọng cười, nói:
- Chúng ta vỗ tay nhiệt liệt, mời Bí thư Bành đưa ra chỉ thị quan trọng!
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, kéo dài không dứt.
Bành Viễn Chinh cười cười, đứng dậy phất phất tay cao giọng nói:
- Hôm nay tôi không chỉ thị gì, cũng không nói lời khách sáo, chỉ muốn biểu lộ một chút tình cảm với mọi người, nói vài lời chân thành.
Còn có ba ngày nữa, là Tết âm lịch, trong nháy mắt, tôi đến quận công tác đã hai năm. Trong hai năm qua, tôi đã trải qua một cuộc đấu tranh trên mảnh đất này, từng bước tiến bộ và phát triển, thậm chí hoàn toàn thay da đổi thịt. Đến hôm nay, chúng ta hoàn toàn có thể tự hào mà nói, chúng ta không thẹn với kỳ ngộ mà thời đại ban cho, cũng không hổ thẹn với sự ủy thác của Đảng và nhân dân giao cho.
Thành tích này không phải của cá nhân nào, không phải công lao của tôi hoặc bất kỳ lãnh đạo nào, mà đó là kết quả của sự hăng hái cố gắng, trên dưới một lòng của tất cả chúng ta! Không có sự ủng hộ và phối hợp của mọi người, quyết sách của chúng ta sẽ không thể được thực hiện đầy đủ đến nơi đến chốn. Cho nên, ở đây, tôi muốn đại diện Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận cũng như danh nghĩa cá nhân tôi, chân thành cảm tạ các đồng chí!
Bành Viễn Chinh nói xong, khom người thật thấp chào mọi người dưới đài.
- Từ Huyện Lân đến quận Kiến An, từ một huyện nghèo khó lạc hậu đến một quận trung tâm được hàng trăm ngàn dân thành phố quan tâm, chúng ta đi trên một con đường quyết chí tự cường, tôi cảm nhận một cách sâu sắc trách nhiệm trọng đại trên vai, một sứ mệnh vô cùng vinh quang. Bước tiếp theo, công việc của chúng ta chủ yếu có ba mảng lớn: thứ nhất là đẩy mạnh cải cách mở cửa, phát triển kinh tế, cố gắng khiến cải cách mang lại thành quả thực tế cho nhân dân toàn quận; thứ hai, đẩy mạnh tiến trình đô thị hóa, tăng cườngxây dựng công trình cơ sở cho nội thành, nâng cao hình tượng và cấp bậc của quận; thứ ba, đẩy mạnh xây dựng xã hội văn hóa, xây dựng Kiến An thành một quận đặc biệt, thực hiện phát triển toàn diện.
Bởi vậy, trong hai năm tới, công tác của chúng ta càng thêm nặng nề, các đồng chí Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, các ban ngành, đơn vị, xã, thị trấn phải chuẩn bị tốt tư tưởng, bởi vì hai năm qua quận Kiến An phát triển như thế nào, cũng là hai năm chúng ta phấn đấu gian khổ.
Tôi mong rằng tất cả mọi người gánh vác trách nhiệm, kiên quyết quán triệt công tác do Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận giao cho, nắm chắc thực hiện các dự án và công tác hàng ngày, bất kể là quản lý xã hội hay quản lý kinh tế, bất kể là nghiên cứu hay công tác cụ thể, đều phải chung sức đồng tiến, không cho phép để xảy ra tình trạng lợi dụng quan hệ hay tình cảm để ràng buộc người khác!
Đi ngược dòng nước, không tiến tức là lùi. Tôi không muốn có ai bị loại bỏ trong cơn sóng triều lịch sử đang cuồn cuộn tiến về phía trước, tôi hy vọng tất cả mọi người có thể đuổi kịp nhịp bước phát triển, mỗi người đều có thể đi lên một cách tốt đẹp.
- Ở đây tôi đề ra hai mục tiêu, hai hứa hẹn. Thứ nhất, trong hai năm tới, chúng ta phải tập trung tinh thần và sức lực, một lòng một dạ phát triển kinh tế. Các số liệu kinh tế tăng gấp đôi, tiến vào top 100 quận huyện cả nước; tập trung tài lực tiến hành xây dựng đô thị hóa theo quy phạm, nâng cao phúc lợi công cộng và bảo hiểm xã hội. Tăng đầu tư vào ngành giáo dục, y tế và phục vụ công cộng gấp hai lần mức hiện nay, đạt được mức thu nhập bình quân của các quận phát triển vùng duyên hải.
Bành Viễn Chinh vừa dứt tiếng, bên dưới lập tức có tiếng bàn luận xôn xao. Top 100 huyện cấp quốc gia thì còn có thể nỗ lực đạt được, nhưng đầu tư cao như thế vào ngành giáo dục, y tế và phục vụ công cộng, làm sao tài chính quận có thể kham nổi? Huống chi, mức độ đầu tư tiêu chuẩn của toàn thành phố chỉ có chừng đó, đầu tư ở quận sao có thể cao hơn so với thành phố được?
Bành Viễn Chinh im lặng một lát, đột nhiên lại hắng giọng một cái, nói:
- Tài lực của chúng ta là từ người dân mà có, cũng phải sử dụng toàn bộ cho dân. Phát triển kinh tế, cải thiện dân sinh, nâng cao cấp bậc thành phố, đây là những điều mang tính tuần hoàn.
Còn đây là hứa hẹn của tôi. Thứ nhất, tăng cường xây dựng tác phong và hiệu quả công tác, bắt đầu từ các lãnh đạo chủ chốt của Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận. Nếu ai phát hiện Quận ủy và Ủy ban nhân dân vi phạm quy định, có thể tố giác, tố cáo trực tiếp với tôi. Kể cả cá nhân tôi đều phải nhận sự giám sát của cán bộ quần chúng toàn quận. Quận ủy sẽ thiết lập một văn phòng tác phong và hiệu năng công tác, do tôi làm Chủ nhiệm, Chủ tịch quận Cố và Bí thư Âu Dương làm Phó chủ nhiệm.
Với cơ cấu như vậy, từ hôm nay trở đi, thực hiện lệnh cấm uống rượu vào buổi trưa. Mặc kệ lý do gì, hễ không phải là tiếp đãi công vụ, đều không được phép uống rượu vào buổi trưa, dù là nhân viên công tác hay tôi cũng vậy, không có ngoại lệ. Hễ có vi phạm, bất kể là ai, cách chức ngay tại chỗ. Xin mọi người chú ý, là cách chức, chứ không phải miễn chức!
Đơn giản hóa thủ tục công tác, thực hiện chế độ việc ngày nào xong ngày đó. Về phương diện nâng cao hiệu suất công tác, tôi rất quyết tâm,mong rằng được mọi người phối hợp và ủng hộ. Tôi không muốn phải xử lý đồng chí nào cả, mong mọi người đừng để Bí thư Quận ủy tôi phải khó xử.
Đề xướng tiết kiệm, kinh phí cho cơ quan Đảng chính giảm mỗi năm 10 phần trăm, nếu không cần thiết, không được phép mua mới thiết bị văn phòng và xe công.
Lời hứa hẹn thứ hai của tôi là xây dựng cơ chế đề bạt cán bộ theo quy phạm. Người có khả năng lên, người tầm thường xuống, ai không làm được việc, thì xin lỗi, xin mời xuống ngay cho. Những lời này của tôi không phải là nói suông, kế tiếp Quận ủy sẽ họp hội nghị để hoàn thiện quy tắc chi tiết. Nếu có đồng chí nào thật sự có trình độ, tạo được thành tích, tôi sẽ đích thân đề cử với Thành ủy, đề bạt người đó, nhậm chức ở quận hoặc giao lưu đến quận khác công tác!
Tôi nhấn mạnh, tôi nói được là làm được, tuyệt đối không hô hào theo kiểu phong trào, không làm một cách hình thức. Trong nhiệm kỳ của mình, tôi sẽ cố gắng hết sức làm tròn phận sự, không phụ lòng Thành ủy và cán bộ, quần chúng toàn quận kỳ vọng! Cuối cùng, chúc mọi người hưởng một năm mới vui vẻ, hạnh phúc!
Bành Viễn Chinh kết thúc bài phát biểu của mình trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Lần này hắn công khai lên tiếng, căn bản là xác định phương hướng và mục tiêu công tác tổng thể. Sở dĩ hắn quyết định nói ra tại đây, một mặt là nhắc nhở cán bộ toàn quận, mặt khác cũng để tránh cho nội bộ bộ máy thành viên tranh cãi, đùn đẩy.
Tuy nhiên, giờ này, có nhiều người cho rằng Bành Viễn Chinh làm ra vẻ thế thôi, để tỏ thái độ, chỉ có rất ít người nghĩ là Bành Viễn Chinh sẽ làm thật.
…
Nhưng Bành Viễn Chinh làm thật! Cùng ngày, hắn triệu tập hội nghị Ủy viên thường vụ Quận ủy mở rộng, xác định liên tiếp năm quyết sách quan trọng và mấy chục hạng mục công tác.
Quận ủy thành lập văn phòng tác phong và hiệu năng, diều d Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy Lý Tuyết Yến làm Phó chủ nhiệm thường trực văn phòng xử lý hiệu năng, kiêm nhiệm Phó trưởng ban thư ký Quận ủy, Phó chánh văn phòng Quận ủy, hỗ trợ công tác cho Mạc Xuất Hải.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLTrong khi một số cán bộ cơ quan oán trách Bành Viễn Chinh mới nhận chức liền vội vàng đốt lên "ba đống lửa", khiến cho ngày Tết âm lịch trôi qua không yên ổn, Bành Viễn Chinh xin phép Thành ủy, trở về Thủ đô ăn Tết.
Lúc hắn đi, đã là chiều ngày hai mươi chín. Vốn hắn muốn gọi Mạnh Lâm, Phùng Thiến Như và hai đứa bé đến Tân An ăn Tết, nhưng bà Phùng nhất định không đồng ý, nói hai đứa bé quá nhỏ, đi đường dài mệt nhọc sẽ xảy ra vấn đề. Bà coi hai đứa bé như vật báu, bà nói không được là không được.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ, đành phải về Thủ đô. Nhưng hắn vừa lên làm Bí thư Quận ủy và Ủy viên thường vụ Thành ủy, không thể ở lâu ở Thủ đô, đầu tháng ba phải trở về quận.
Bành Viễn Chinh đáp chuyến máy bay tối đi Thủ đô, cùng đi với hắn còn có Hầu Khinh Trần. Hầu Khinh Trần nhất định đòi cùng đi với Bành Viễn Chinh, hắn cũng không có cách nào. Còn Hầu Khinh Trần giải thích như thế nào với người trogn nhà cô, hắn cũng không rõ.
10 giờ 30 tối, máy bay tới Thủ đô. Ra khỏi sân bay, Bành Viễn Chinh quay lại nhìn Hầu Khinh Trần, cười khổ nói:
- Chị Khinh Trần, chờ một lát, lát nữa xe đến đón, em sẽ đưa chị về nhà trước!
Hầu Khinh Trần mặc một áo lông màu trắng ngà, đội mũ lông xù, trong bóng đêm rất bắt mắt. Hai tay cô ôm trước ngực, đột nhiên cô giơ tay chỉ một chiếc Blue Bird ở cách đó không xa, cười hì hì nói:
- Niệm Ba mang xe tới đón rồi, cậu đi chung xe với chị đi, chị đưa cậu về nhà trước!
Hầu Khinh Trần cố ý nhán mạnh câu "đưa cậu về nhà trước".
Trong khi hai người nói chuyện, chiếc xe kia đã dừng hẳn, Hầu Niệm Ba xoa xoa tay, nhảy xuống xe, chạy tới cười khanh khách ôm lấy Hầu Khinh Trần.
Hầu Niệm Ba ôm chị, liếc nhìn Bành Viễn Chinh đứng bên cạnh một cái, kề tai Hầu Khinh Trần khẽ hỏi:
- Chị, âm mưu của chị có thực hiện được không?
Mặt Hầu Khinh Trần đỏ lên, gắt khẽ:
- Tiểu nha đầu, đóan mò cái gì vậy? Nói nhảm!
Thấy trong mắt chị một chút thất vọng và kiên quyết, Hầu Niệm Ba sâu kín thở dài, buông Hầu Khinh Trần ra, xoay người lại nhìn Bành Viễn Chinh đùa:
- Anh Viễn Chinh, nhớ em không?
Bành Viễn Chinh cười, bước tới ôm Hầu Niệm Ba một cách chừng mực, hắn cũng có phần thích cô bé Hầu Niệm Ba có tính cách đơn thuần và ngay thẳng này, coi cô như em gái.
- Anh Viễn Chinh, muộn rồi, anh lên xe của tụi em đi, có lẽ xe của anh xảy ra vấn đề trên đường rồi. Anh gọi điện thoại một tiếng cho trong nhà đi!
Hầu Niệm Ba lấy một cái điện thoại di động ra đưa cho Bành Viễn Chinh.