- Chị Khinh Trần, có lời chị cứ nói, em chăm chú lắng nghe.
Bành Viễn Chinh cười cười.
Thân hình Hầu Khinh Trần hơi nghiêng tới trước, bộ ngực no đủ tạo nên một đường cong mê người, mà chỗ da thịt trắng như tuyết kia, đủ để kích thích dục vọng của bất cứ người đàn ông nào.
Bành Viễn Chinh ho khan mấy tiếng, ngồi thẳng người, mắt nhìn thẳng.
Khóe miệng Hầu Khinh Trần nở một nụ cười kiều diễm, nhẹ nhàng nói:
- Cậu còn nhớ lời chị nói trước khi đi Mỹ chứ?
- Khụ khụ!
Bành Viễn Chinh vừa định nâng ly nhấp một ngụm cà phê, nghe vậy trong lòng thầm cười khổ, cúi đầu xuống, tránh né ánh mắt sáng ngời mà sâu thẳm của Hầu Khinh Trần.
- Chi may mắn lấy lại được cái mạng này, thật ra mạng sống của chị là do cậu ban cho. Chị đã nói "chị muốn báo đáp cậu bằng cả thể xác và tinh thần, báo đáp ông trời đã ban ân cho chị".
Hầu Khinh Trần nức nở thì thầm, nắm lấy tay Bành Viễn Chinh.
Bàn tay nhỏ bé của cô ấm áp, mềm mại mà co giãn, Bành Viễn Chinh lúng túng rút tay ra, lại bị cô nắm chặt hơn.
Ánh mắt Hầu Khinh Trần trở nên vô cùng nóng bỏng, như muốn hòa tan Bành Viễn Chinh.
- Sao, cậu ghét bỏ chị à?
Hầu Khinh Trần nhẹ nhàng hỏi.
Bành Viễn Chinh cười khổ, hạ giọng nói:
- Chị Khinh Trần, chị đừng nói như vậy. Thật ra em cũng không làm gì, chỉ thuận tiện giúp vậy thôi. Chị đừng quá để trong lòng, chúng ta mãi mãi là bạn tốt…
- Từ lần đầu tiên gặp cậu, trong lòng chị đã có một dự cảm không hiểu được, rằng cả đời này chị và cậu sẽ xảy ra chuyện gì đó không bình thường. Quả nhiên, khi chị ở trong cảnh tuyệt vọng, sắp phải chết, cậu như từ trên trời giáng xuống. Trong trăm triệu con người, tủy của chị và cậu lại xứng hình thành công, chẳng lẽ không phải ý trời sao?
Hầu Khinh Trần không buông tay Bành Viễn Chinh ra:
- Đây là vận mệnh, đây là số mệnh của chị và cậu, chúng ta muốn bất kể cũng không xong!
Những ngày ở Mỹ, chị suy nghĩ rất nhiều, nếu như không có cậu, tính mạng giành lại được của chị cũng không có chút ý nghĩa nào.
Mắt Hầu Khinh Trần long lanh như nước, giọng nói êm dịu nhưng rất kiên định:
- Một nhúm tóc, hàng nghìn hàng vạn nỗi niềm khúc mắc. Quá khứ của chị đã cắt đứt, tương lai của chị nhất định ràng buộc với cậu.
Bành Viễn Chinh than nhẹ một tiếng:
- Chị Khinh Trần, tấm lòng ưu ái của chị khiến em cảm động. Nhưng em là người đã làm chồng, làm cha, xin chị hiểu cho!
Hầu Khinh Trần cười:
- Chị không đoạt ông xã của Thiến Như, cậu sợ cái gì? Cậu lớn như vậy, chẳng lẽ còn sợ chị ăn thịt cậu?
Bành Viễn Chinh không nói gì, cười khổ.
- Được rồi, uống rượu đi, chị nói là để cậu hiểu lòng chị. Cậu sắp đi rồi, những lời này nếu chị không nói ra được, giấu ở trong lòng rất khó chịu.
Hầu Khinh Trần cười hì hì, nâng ly cụng với Bành Viễn Chinh, rồi uống một hơi cạn sạch.
Bành Viễn Chinh như trút được gánh nặng, chỉ cần Hầu Khinh Trần không làm thật, chỉ nói thôi thì cứ nói. Nếu Hầu Khinh Trần thật sự muốn đến với hắn, với tình cảm và quan hệ thân mật giữa hai nhà, hắn cũng thật sự không biết phải nói như thế nào để từ chối cô.
Trong lòng Bành Viễn Chinh rất rõ ràng, trải qua một lần kiếp nạn, trông Hầu Khinh Trần dường như vững vàng bình tĩnh, nhưng thật ra rất nhạy cảm và yếu ớt.
Hai người im lặng đối ẩm, chỉ ăn một chút. Hầu Khinh Trần tửu lượng kém, uống ba bốn ly vang đỏ, mặt đỏ bừng, mắt lờ đờ, chân bước không vững rồi.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ phải dìu cô ra khỏi tiệm cà phê. Hắn đậu xe gần đó, đón xe đưa Hầu Khinh Trần về nhà.
Hầu gia ở một khu dân cư sang trọng ở ngoại ô Bắc Kinh, tuy nhiên không phải biệt thự, mà là một tòa nhà lớn.
Cha mẹ Hầu Khinh Trần đều là cán bộ lãnh đạo, công tác ở cơ quan, vừa mới ra ngoài, còn Hầu Niệm Ba thì đi chơi với bạn, cho nên, Bành Viễn Chinh dìu Hầu Khinh Trần ấn chuông cửa cả buổi cũng không có ai đáp lại.
Hầu Khinh Trần dựa vào người Bành Viễn Chinh, lim dim mắt cười khanh khách:
- Đồ ngốc, đừng ấn nữa. Trong túi chị có chìa khóa, trong nhà không có ai đâu!
Bành Viễn Chinh hơi lúng túng, vội vã lấy chìa khóa trong túi xách của Hầu Khinh Trần, mở cửa dìu cô vào.
- Chị Khinh Trần, chị uống nhiều nước vào, nghỉ ngơi một chút, em còn phải đi đón Thiến Như, em đi trước đây!
Hầu gia không có ai, Bành Viễn Chinh không muốn ở cùng một chỗ với Hầu Khinh Trần trong hoàn cảnh mập mờ này, bèn dìu Hầu Khinh Trần ngồi lên ghế salon trong phòng khách, rồi đứng dậy định ra về.
Đôi mắt quyến rũ như tơ, Hầu Khinh Trần mỉm cười:
- Đồ nhát gan, chị không ăn cậu, cậu sợ cái gì? Được, cậu giúp chị pha ly trà, rồi có thể về, làm phiền cậu quá!
Hầu Khinh Trần nhấc chân hất giày cao gót của mình đi, rồi co rúc trên ghế salon. Khi Bành Viễn Chinh đem nước trà lên, cô đã ngủ say trên ghế salon, một góc váy áo lật ngược lên trên, bộ ngực trắng nõn, trơn bóng lộ ra, Bành Viễn Chinh vội nhìn sang chỗ khác, nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn, rồi rón rén rời đi.
Bành Viễn Chinh vừa mới đi, mắt Hầu Khinh Trần liền lặng lẽ mở ra, uể oải duỗi thẳng chân, tựa vào lưng ghế salon, sâu kín thở dài. Tuy cô có ý hiến thân đền đáp, nhưng sẽ không nhào vào ôm lấy Bành Viễn Chinh một cách thiếu tự trọng. Cô cũng không vội vàng. Một khi cô đã quyết định nửa đời sau chỉ chờ đợi người đàn ông này, cô nhất định không lùi bước.
Bành Viễn Chinh lại đón xe trở lại tiệm cà phê. Lúc này, hắn đã không còn chút cảm giác say nào, nổ máy xe, chạy thẳng đến trụ sở tập đoàn Hoa Vũ, chuẩn bị đón Phùng Thiến Như về nhà.
Hắn lên lầu, bảo vệ công ty cũng quen mặt hắn, biết hắn là ông xã của Phùng tổng, không ai không sợ, một mực cung kính.
Bành Viễn Chinh đi thẳng đến văn phòng của Phùng Thiến Như.
Cửa phòng làm việc của Phùng Thiến Như khép, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện của Phùng Thiến Như và Vương An Na. Theo phản xạ, Bành Viễn Chinh liền chậm bước lại.
- Thiến Như, chị thấy cái cô bé ở Hầu gia kia hơi có ý đối với Viễn Chinh của cô, cô cũng phải cản thận một chút nhé!
Đó là giọng nói dịu dàng quyến rũ và quen thuộc của Vương An Na.
- Hả? chị An Na, chị nói chị Khinh Trần hay Niệm Ba?
- Thôi đi, đừng giả bộ! Cô nhìn không ra? Chị không tin!
- Ha ha, chị An Na, em nói chị nghe, chị Khinh Trần là cô gái rất có chừng mực, cho dù chị ấy có hảo cảm đối với Viễn Chinh, cũng sẽ không làm điều gì vượt ra ngoài vòng lễ nghĩa.
Phùng Thiến Như mỉm cười, lại nói:
- Bởi vì Viễn Chinh hiến tủy xương cho chị ấy, cô có tình cảm rất thân mật đối với Viễn Chinh, thật ra cũng bình thường. Em và Viễn Chinh đều xem chị ấy như một người chị, chị ấy sẽ không ức hiếp em đâu!
Bành Viễn Chinh toát mồ hôi, tự nhủ: Thiến Như ơi Thiến Như, Hầu Khinh Trần mà em nói là Hầu Khinh Trần trước khi bị bệnh, còn Hầu Khinh Trần bây giờ đã khác. Chị ấy coi như là người đã chết một lần, còn kể gì đến mặt mũi thế gia và lễ nghĩa phàm tục?
Vương An Na bĩu môi:
- Chị thấy không ổn, chị có cảm giác ánh mắt cô ta nhìn Viễn Chinh không thích hợp, em phải giám sát chặt chẽ một chút!
Phùng Thiến Như cười cười:
- Dạ, em biết, chị An Na!
Đột nhiên Phùng Thiến Như nói nửa đùa nửa thật đầy thâm ý:
- Chị An Na, đến giờ chị cũng chưa tìm bạn trai, không phải là cũng coi trọng Viễn Chinh nhà em đấy chứ?
Vương An Na ngẩn ra, chợt đỏ bừng mặt.
Cô giậm chân sẵng giọng:
- Hay cho con bé xấu xí này, rõ ràng chị lo lắng thay cho em, không ngờ em lại nghi ngờ cả chị!
Hai người vui đùa ầm ĩ trong phòng làm việc. Chẳng qua là vui đùa thì vui đùa, ám chỉ vẫn là ám chỉ, hai người ngầm hiểu lẫn nhau.
Đã nhiều năm như vậy, tình cảm của Vương An Na đối với Bành Viễn Chinh, làm sao Phùng Thiến Như không nhận ra. Chỉ có điều, tình cảm giữa hai cô rất sâu đậm, Phùng Thiến Như tin rằng Vương An Na sẽ không gây tổn hại cho mình, cô không muốn vạch trần chuyện này, thỉnh thoảng, cô chỉ "nhắc nhở" Vương An Na một chút, không hơn.
Cho nên, tuy ngoài mặt vẫn tươi cười, nhưng trong lòng Vương An Na lại có phần chua xót.
Bành Viễn Chinh đứng ngoài cửa do dự một lát, rồi cố ý ho hai tiếng, mới đẩy cửa vào.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL- Ông xã, anh đến rồi…
Phùng Thiến Như đứng dậy đón chào.
Vương An Na đỏ mặt lên, cúi đầu vội vàng rời khỏi, quên cả chào Bành Viễn Chinh. Cô là người thông minh, biết vừa rồi, những câu vui đùa của mình và Phùng Thiến Như đã lọt vào tai Bành Viễn Chinh, nếu không hắn đã không đứng trước cửa làm điều thừa ho khan mấy tiếng, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.
…
Sáng sớm ngày 3 tháng 9, Bành Viễn Chinh thu xếp hành lý, rón rén đến phòng trẻ con, hôn hai đứa bé, rồi lần lượt từ biệt người trong nhà. Phùng Thiến Như lái xe đưa hắn ra sân bay.
Lúc này, Bành Viễn Chinh quyết định bay trở về Giang Bắc, sau đó từ tỉnh lỵ chạy về huyện. Hắn đã dặn Hoắc Quang Minh mang xe tới chờ ở sân bay.
10 giờ rưỡi sáng, mấy bay đáp xuống sân bay tỉnh lỵ. Trong đại sảnh của sân bay, Bành Viễn Chinh bấm điện thoại. Đầu bên kia, nhận điện thoại là một giọng nữ dịu dàng mà cương nghị.
Bành Viễn Chinh dịu dàng nói chuyện một lúc với người phụ nữ kia, rồi mới cúp điện thoại, đi về phía bãi đậu xe ngoài sân bay, phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Lân Hoắc Quang Minh đích thân lái xe tới, chờ ở đây đã hơn nửa giờ.
Hoắc Quang Minh đứng bên cạnh xe hút thuốc, ngẩng lên thấy Bành Viễn Chinh vội chạy tới vừa chào hỏi, vừa nhận lấy túi hành lý của Bành Viễn Chinh.
- Lãnh đạo đi đường vất vả.
- Lão Hoắc, là anh đích thân lái xe tới?
- Dạ, lãnh đạo.
- Đi thôi, chúng ta lập tức rời khỏi đây! Đi đường cao tốc, như vậy nhanh hơn một chút!
Bành Viễn Chinh phất phất tay, lên xe.
Hoắc Quang Minh không dám chậm trễ, cũng lên xe, nổ máy. Chiếc xe màu đen lao nhanh đi. Bành Viễn Chinh không ngờ, cũng không chú ý, ngay lúc hắn rời khỏi sân bay, một cô gái dáng cao gầy, đeo kính râm, đội một cái mũ màu trắng, lưng đeo ba lô cũng chậm rãi đi ra, lên một chiếc taxi.