Cao Quan

Chương 604: Hầu Khinh Trần đội mũ





Nhận thấy thần sắc kinh ngạc của Bành Viễn Chinh, Phùng Thiến Như vuốt ve cái bụng cao ngất của mình, mỉm cười nhẹ nhàng nói:

- Ông xã, anh quên mất chúng ta cùng với Hầu gia nhận kết nghĩa sao? Chú Hầu là cha nuôi của anh. Tương đương, chị Khinh Trần và Niệm Ba đương nhiên phải gọi bằng mẹ.

Hầu Niệm Ba đã sớm sửa lại xưng hô, còn Hầu Khinh Trần thì khi ở Mỹ cũng đã sửa lại. Ngay từ đầu gọi Mạnh Lâm và Tống Dư Trân là mẹ nuôi. Về sau, dường như là vì tăng thêm tình thân và sự hòa hợp của hai nhà Phùng Hầu mà trực tiếp gọi một chữ mẹ.

Bành Viễn Chinh ồ lên một tiếng, lúc này mới nhớ ra.

Lúc ấy, hắn vì việc hiến tủy thành công cho Hầu Khinh Trần, Hầu gia cảm động và hưng phấn. Đồng thời để làm tăng thêm giao tình giữa hai nhà liền chủ động đề xuất việc kết nghĩa với Phùng gia. Bành Viễn Chinh nhận vợ chồng Hầu gia làm cha mẹ nuôi. Trong thời đại này, gia tộc kết nghĩa rất thịnh hành. Mà trong những gia đình thế gia thì đây cũng là một trong những hình thức kết đồng minh chính trị.

Hầu Niệm Ba và Hầu Khinh Trần sóng vai nhau đi tới. Bành Viễn Chinh cũng giúp đỡ Phùng Thiến Như đứng dậy đón chào.

Hầu Niệm Ba cười hì hì, chạy tới:

- Chị Thiến Như, chị phải cẩn thận một chút. Anh Viễn Chinh, anh thật lâu rồi không có về thủ đô. Chao ôi, sao anh gầy hơn so với trước kia vậy?

Bành Viễn Chinh cười:

- Không thể nào? Anh chỉ cảm giác mình ăn nhiều, ngủ được, còn lên cân đấy chứ.

Phùng Thiến Như rất nhanh cùng Hầu Niệm Ba cười khổ đáp trả một số vấn đề của đối phương, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui.

Còn Hầu Khinh Trần thì vẫn sự thanh lịch và trầm tĩnh quen thuộc. Cô sửa lại cái mũ trên đầu mình, chậm rãi đi tới, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng nụ cười lại rất rạng rỡ.

- Chị Khinh Trần, chị về nước, xem ra sức khỏe khôi phục không tệ.

Bành Viễn Chinh thấy Hầu Khinh Trần mỉm cười bước tới phía mình thì cũng vươn tay ra, nắm chặt tay người trước mặt.

Hầu Khinh Trần khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, biểu hiện ra một nụ cười phức tạp. Tay cô ấm áp, mềm mại có độ co dãn.

Cô lặng yên nhìn Bành Viễn Chinh:

- Trong phòng ngột ngạt quá, Viễn Chinh, chúng ta ra ngoài tản bộ nhé?

Bành Viễn Chinh hơi do dự một chút nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Hầu Khinh Trần hướng Phùng Thiến Như và Hầu Niệm Ba trong phòng khách trêu đùa:

- Thiến Như, chị cùng với Viễn Chinh ra ngoài di dạo một chút. Chị có chút chuyện muốn nói với ông xã của em. Có thể tạm cho chị mượn mười phút không?

- Cậu có khỏe không?

Hai người bước thật chậm trong khu biệt thự. Thật lâu sau, Hầu Khinh Trần mới tự nhiên chủ động lên tiếng trước.

Bành Viễn Chinh cười nói:

- Em vẫn như cũ, công tác rất bề bộn. Thời gian chẳng có, mỗi ngày đều làm không xong. Ngày nào cũng như vậy.

- Nghe trong nhà nói, cậu đã làm đến cấp chính huyện, trở thành Chủ tịch một huyện. Chúc mừng cậu!

- Chỉ là một cương vị cơ sở. Quan thất phẩm tép riu, quyền lực không lớn nhưng trọng trách lại rất nặng nề.

- Viễn Chinh, chị gửi quà cho cậu, cậu nhận được chưa?

Hầu Khinh Trần đột nhiên nhẹ nhàng nói, bước chân dừng lại.

Bành Viễn Chinh trong lòng đánh bộp một tiếng, ngầm cười khổ, nhưng ngoài mặt lại chẳng biểu hiện gì:

- Vâng, nhận được rồi. Cám ơn món quà của chị Khinh Trần. Em sẽ vĩnh viễn giữ lại bên mình.

- Thật sự là vĩnh viễn giữ lại sao? Không gạt chị chứ?

Bành Viễn Chinh xấu hổ nói:

- Không gạt!

Hầu Khinh Trần đột nhiên mỉm cười, ửng hồng hai má:

- Viễn Chinh, còn nhớ rõ trước khi chị đi Mỹ đã nói gì với cậu không?

Bành Viễn Chinh sắc mặt lúc này không thể không có chút lúng túng. Hắn làm sao có thể quên được Hầu Khinh Trần lúc ấy đã nói gì.

"Viễn Chinh, nếu chị có thể từ Mỹ sống sót trở về, chị sẽ dùng toàn bộ cuộc đời mình để báo đáp cậu". Kỳ thật thì Hầu Khinh Trần lúc ấy còn một câu chưa nói ra, chỉ giữ lại trong lòng làm một sự hứa hẹn kiên định: "Chỉ cần em còn sống thì người của em sẽ thuộc về anh".

Hầu Khinh Trần so với Phùng Thiến Như thì lớn hơn ba tuổi. Đối với đứa em gái Hầu Niệm Ba say mê tiểu thuyết Quỳnh Giao thì cô trầm ổn và thành thục hơn. Chỉ có điều, kiếp nạn sinh mạng khiến cho cô cảm giác sinh mạng của mình yếu ớt và ngắn ngủi. Một lần thoát khỏi tử thần, cuộc đời của cô đã hoàn toàn khác với lúc trước.

- Đã quên sao? Có muốn chị nhắc lại một lần nữa không?

Hầu Khinh Trần ánh mắt giảo hoạt nhìn Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh cười khổ, lắc đầu.

- Mau, cho chị ôm một cái.

Hầu Khinh Trần dang rộng cánh tay.

Bành Viễn Chinh chần chừ.

Hầu Khinh Trần gắt giọng:

- Chị là chị của cậu, chị còn có thể ăn thịt cậu sao?

Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ, chỉ phải tiến lên ôm Hầu Khinh Trần một cái rồi bỏ ra ngay.

Hầu Khinh Trần vẫn chưa khôi phục lại sức khỏe như bình thường. Cô thật cẩn thận cởi chiếc mũ của mình xuống. Mái tóc của cô còn chưa mọc ra dài.

Ánh mắt trời chiếu lên thân của cô tạo nên một quầng sáng. Thần sắc của cô trịnh trọng, cực kỳ giống như một người đang đi hành hương.

Hầu Khinh Trần đối với mái tóc của mình cực kỳ quý trọng. Bởi vì căn bệnh mà phải bỏ đi mái tóc. Khi chữa bệnh về nhà, cô suốt ngày đều đội mũ. Cho dù trước mặt người thân của mình cũng như vậy.

Nhưng trước mặt Bành Viễn Chinh, cô lại tháo mũ của mình xuống.

Hai người cứ như vậy mà đối mặt với nhau. Ánh mặt trời chiếu xuống, bóng lưng của hai người một ngắn một dài.

Sân thượng biệt thự Phùng gia. Hầu Niệm Ba đang cùng với Phùng Thiến Như nói chuyện, thuận tiện hít thở không khí trong lành. Trong lúc quay trở vào nhà lấy ly nước cho Phùng Thiến Như, nhìn xuyên qua lan can, trong lúc vô tình phát hiện cảnh tượng trước đó không xa, bước chân liền dừng lại, ánh mắt lập tức lóe lên.

Bành Viễn Chinh và Hầu Khinh Trần không có bất cứ một điều gì khác thường. Chỉ có điều, Hầu Niệm Ba nhìn thấy Hầu Khinh Trần đã tháo mũ xuống, thản nhiên đối mặt với Bành Viễn Chinh. Loại thần thái bình tĩnh tự nhiên khiến cho nội tâm của cô rung động.

Lấy mũ xuống đối với Hầu Khinh Trần tương đương với việc cô cởi bỏ quần áo của mình, không có bất cứ một gì che đậy. Khi cô làm điều này trước mặt một người đàn ông, hết thảy đã nói lên cái gì?

Ai! Hầu Niệm Ba trong lòng sâu kín thở dài, nhưng sắc mặt vẫn không đổi bước tới.

Hai chị em họ Hầu ở nhà Phùng gia hơn một giờ mới ra về. Mọi người đi rồi, Bành Viễn Chinh và Mạnh Lâm, Tống Dư Trân cùng nhau đưa Phùng Thiến Như đến bệnh viện.

Kỳ thật, chỉ là kiểm tra theo thông lệ bình thường. Kết quả không có gì. Phùng Thiến Như được siêu âm mang song thai. Đây cũng là nhân tố mấu chốt mà Phùng gia rất coi trọng. Một lần sinh hai đứa, đối với Phùng gia đơn bạc mà nói thì tuyệt đối là chuyện vui.

Bành Viễn Chinh đỡ Phùng Thiến Như ra ngoài. Tống Dư Trân quen thuộc với người trong bệnh viện. Bà từ trong phòng Viện trưởng đi ra, nét mặt vui vẻ.

Bà vội vàng kéo Mạnh Lâm qua, hạ giọng nói:

- Em dâu, có thể là thai long phượng đấy? Thật tốt quá.

Mạnh Lâm hưng phấn, khóe miệng run lên:

- Chị dâu, thật chứ?

- Có thể xác định, nhưng bác sĩ nói, tốt nhất không nên nói cho Thiến Như biết chuyện này, tránh để cho nó cảm xúc dao động mà sinh nở khó khăn.

Tống Dư Trân hạ giọng nói.

Mạnh Lâm cố nhịn cười, gật đầu nói.

Vì sợ gia tăng áp lực cho Phùng Thiến Như, tin tức Phùng Thiến Như mang thai đôi vẫn không nói cho cô biết. Ngay cả Bành Viễn Chinh, Phùng lão thái thái cũng không nói. Chi tiết này cho thấy, Phùng gia đối với việc Phùng Thiến Như mang thai sinh con rất coi trọng.

Vì để phòng ngừa mọi chuyện xảy ra, Phùng lão thái thái thậm chí đề nghị Phùng Thiến Như đến Mỹ sinh con. Bởi vì nước Mỹ khoa học kỹ thuật dù sao so với trong nước tiến bộ hơn nhiều lắm. Nhưng Phùng gia kiên quyết phản đối. Ông không tha thứ cho việc cốt nhục của mình trở thành người Mỹ.

Bành Viễn Chinh thấy hai bề trên của mình sau lưng to nhỏ, liền hoài nghi quay đầu lại hỏi:

- Mẹ, kết quả kiểm tra tốt chứ?

- Hết thảy đều bình thường. Ngôi thai và vị trí đều rất bình thường. Thiến Như, con cứ việc yên tâm. Nhất định sẽ thuận lợi.

Tống Dư Trân bước đến hai bước, nắm lấy cánh tay con gái.

Phùng Thiến Như dịu dàng cười:

- Mẹ, con không căng thẳng đâu. Phụ nữ là phải mang thai sinh con. Con cũng không ngoại lệ. Thế thì có cái gì phải khẩn trương nào. Con thấy là mọi người khẩn trương thì có.

Tống Dư Trân trừng mắt:

- Đứa nhỏ này, chúng ta khẩn trương còn không phải vì con sao?

Phùng Thiến Như bĩu môi làm nũng:

-Mẹ, con hoài nghi hai người là vì con hay vì đứa bé trong bụng con. Con ghen tỵ.

Mạnh Lâm ở phía sau không kìm nổi cười ha hả:

- Con bé kia, không phải là con đấy chứ? Ngay cả con mình mà cũng ganh tỵ. Yên tâm đi, Thiến Như, con vĩnh viễn vẫn là bảo bối của mẹ.

Chị em Hầu Khinh Trần đã trở lại Hầu gia.

Vào cửa, Hầu Niệm Ba liếc mắt nhìn chị một cái rồi do dự nói:

- Chị, ở trong nhà của mình rồi còn đội mũ làm gì? Mau bỏ xuống đi cho thoải mái.

Hầu Khinh Trần lắc đầu:

- Không cần, đừng quan tâm chị.

Hầu Khinh Trần nằm lên ghế sofa, mở TV xem. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hầu Niệm Ba cũng ngồi xuống nói:

- Chị, chị có cảm thấy mệt hay không? Đội mũ xem TV, không cảm thấy phiền toái à?

Hầu Khinh Trần có chút không kiên nhẫn, phất tay sẵng giọng nói:

- Em nói nhiều vậy không cảm thấy phiền à? Đi nhanh lên, đừng cản trở chị xem TV.

Hầu Niệm Ba bị nói như vậy, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, thốt ra:

- Em lúc nãy thấy chị trước mặt Bành Viễn Chinh cởi mũ ra. Chẳng lẽ, trong lòng chị, ba mẹ và em lại không quan trọng bằng một người ngoài?

Hầu Khinh Trần khóe miệng run run. Cô quay đầu, chiếc mũ thuận thế rơi xuống ghế salon.

Con ngươi bay bổng một tầng hơi nước, chiếc điều khiển trong tay rơi bốp xuống mặt đất. Cô xoay mặt vào ghế salon, nghẹn ngào.

- Chị, em sai rồi, em không nên nói lung tung như vậy. Em rất xin lỗi. Chị…

Hầu Niệm Ba luống cuống tay chân, khẩn trương tiến lên ôm lấy cánh tay Hầu Khinh Trần an ủi.

Hầu Khinh Trần nằm trong lòng ngực em gái, khóc một hồi rồi chậm rãi bình tĩnh trở lại.

- Niệm Ba, chị thừa nhận cậu ấy trong lòng chị rất quan trọng.

Hầu Khinh Trần than nhẹ một tiếng:

- Lúc còn ở Mỹ, mỗi ngày chị đều tự hỏi ông trời đối với chị như vậy là tàn khốc hay là ban ơn? Nếu đối với chị tàn nhẫn thì còn đem đến Bành Viễn Chinh cứu chị làm gì? Mà nếu ban ân cho chị, thì tại sao còn để cho cậu ấy lấy vợ sinh con?

- Chị sau lại suy nghĩ thông suốt. Ông trời đối với ai cũng rất công bằng. Tính mạng của chị không còn ở chị nữa. Chị thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa là bởi vì chị yêu thương sâu sắc một người.

Hầu Khinh Trần nhẹ nhàng đẩy em gái mình ra, ánh mắt đầy nước, vô cùng trong suốt.