Tần Đào tiếp tục mời gọi Bành Viễn Chinh uống rượu, nhưng trong lòng Bành Viễn Chinh có việc, bộ dạng có phần bất an.
Mẹ Tần Đào thấy vậy, cho là tửu lượng của Bành Viễn Chinh không cao, bè cười nói:
- Được rồi, tiểu Đào, đừng uống nữa, ngưng đi, con và tiểu Bành hãy uống trà, trò chuyện. Tiểu Bành à, ở lại nhà chứ? Bác thấy cháu và tiểu Đào cũng rất hợp nhau!
Mẹ mở miệng giữ khách, Tần Phượng mừng thầm, ngoài miệng lại nói:
- Mẹ, còn phải xem đồng chí Viễn Chinh có thấy bất tiện hay không.
- Có gì mà bất tiện? Cũng đã muộn thế này, thì ở lại một đêm! Trong nhà dư nhiều phòng, tiểu Phượng, con đi dọn một phòng cho khách đi!
Mẹ Tần Phượng bảo.
Tần Đào cười ha hả:
- Đúng rồi, Viễn Chinh, tôi còn muốn nói chuyện dự án với anh! Tối nay, anh cũng không thể đi, chúng ta uống chút trà tán dóc! Khó được gặp gỡ anh một lần!
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Tần Phượng, thấy ánh mắt vui mừng và ra hiệu của cô, lúc này mới ngập ngập ngừng đồng ý. Thật ra thì hắn vốn không muốn ngủ lại Tần gia, dù sao cũng không được tiện cho lắm, nhưng hôm nay, cuộc gặp gỡ Tần Phượng bị đảo lộn bởi Tần Đào, hắn có phần không cam lòng.
Lúc này Tần Lâm đã ra ngoài đi dạo, luyện Thái Cực Quyền. Luyện Thái Cực Quyền vào ban đêm, là bài tập mà ông vẫn kiên trì theo đuổi để tăng cường sức khỏe.
Bà Tần mang trà lên, Tần Đào ngồi nói chuyện phiếm với Bành Viễn Chinh trong phòng khách, Tần Phượng giúp mẹ thu dọn xong, cũng tham gia nói chuyện.
Thấy Bành Viễn Chinh có vẻ suy nghĩ sâu xa bất định, Tần Phượng biết hắn đang lo lắng điều gì, bèn cười cười nói:
- Viễn Chinh, bây giờ thành phố đang mở hội nghị thường ủy, cũng đã thông báo cho tôi, thật ra không có gì. Cậu đừng lo lắng, tôi xem chừng, tám phần là cậu không đi đâu.
- Nói như thế nào?
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói.
- Yếu tố mấu chốt ở chính bản thân cậu. Nếu như cậu thật sự không muốn đi, vì suy nghĩ đến tính liên tục công tác và tính đặc thù của huyện Lân, Thành ủy sẽ thận trọng quyết định.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vnTần Phượng mỉm cười, nói đầy ẩn ý.
Tần Phượng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, cho nên cô thấy rõ thế trận phân tranh quyền lực lần này. Chẳng qua là cô không còn tha thiết với con đường làm quan, bèn mượn lý do dưỡng bệnh để thoát ra ngoài. Nhưng cô hiểu, bây giờ Chu Tích Thuấn thiếu một điểm tựa, nếu như cho ông ta một điểm tựa, ông ta sẽ tranh đấu tới cùng với Đông Phương Nham, mà điểm tựa này, chính là thái độ của Mạnh Cường.
Mạnh Cường và hai Ủy viên thường vụ vẫn đứng ở vị trí trung lập. Hơn nữa Mạnh Cường là cậu của Bành Viễn Chinh, một khi Mạnh Cường mở miệng phản đối, Chu Tích Thuấn nhất định sẽ thừa cơ tiến lên, rèn sắt khi còn nóng, làm cho chuyện này rối lên.
Đó là điều tất nhiên.
Tần Đào thấy hai người bàn chuyện công, cau mày ngắt lời:
- Được rồi, không nói chuyện công việc nha! Chị, chị đi nghỉ trước đi, em nói chuyện với Viễn Chinh một chút.
Tần Phượng trừng mắt:
- Em thì có chuyện gì mà nói? Chị cho em biết, lần trước đưa ra thị trường là đặc biệt, không có lần sau đâu, em đừng mua việc vào người!
Tần Đào cười khổ:
- Chị, chúng ta nói chuyện riêng của đàn ông với nhau, chị cũng muốn nghe?
Tần Phượng xì một cái:
- Xì, tùy em thôi!
Tần Phượng nói xong, nhìn Bành Viễn Chinh ra hiệu một cái, rồi đứng dậy rời đi.
…
Trong phòng họp của Ủy ban nhân dân huyện Lân.
Nghiêm Hoa, Quách Vĩ Toàn và mấy Phó chủ tịch huyện vừa tan việc ra về, lại bị Lý Minh Nhiên khẩn cấp gọi lại. Nghiêm Hoa vội vã đẩy cửa phòng họp, thấy những người khác đều có mặt, bèn lớn tiếng hỏi:
- Lão Lý, có chuyện gì vậy? Sao lại vội vã như vậy?
Lý Minh Nhiên nhìn mọi người chung quanh, trầm ngâm một chút, không nói rõ đầu đuôi. Vừa rồi y đã bàn bạc với Âu Dương Dũng, đạt được sự nhất trí, cảm thấy tạm thời không nên để lộ việc Bành Viễn Chinh sắp bị điều đi. Làm như vậy là quán triệt chỉ thị của Hàn Duy, tuy nhiên không nói rõ, sẽ khiến mọi người hiểu lầm. Nhưng hiều lầm thì cũng đành vậy, không còn cách nào khác.
Quả nhiên, nghe Lý Minh Nhiên truyền đạt chỉ thị của Hàn Duy, đám Nghiêm Hoa biến sắc. Quách Vĩ Toàn không kìm được, cau mày hỏi:
- Lão Lý, tôi có cảm giác chuyện này có gì đó không bình thường. Bây giờ Thành ủy đang mở hội nghị thường vụ Thành ủy? Có phải lại muốn điều chỉnh bộ máy lãnh đạo quận huyện?
Vẻ mặt ngưng trọng, Lý Minh Nhiên nghiêm túc gật đầu:
- Không sai biệt lắm. Mọi người không nên đoán mò, dù sao, hai ngày sau sẽ rõ ràng thôi. Bây giờ Chủ tịch huyện Bành không không có mặt trong huyện, Bí thư Hàn chỉ thị chúng ta phải nắm bắt tốt công tác được phân quản, nhất định phải bảo đảm trăm phần trăm không xảy ra bất cứ vấn đề gì. Lão Quách, anh phân quản dự án, trách nhiệm rất quan trọng, phải luôn mở to mắt mà nhìn.
Quách Vĩ Toàn ừm một tiếng, gật đầu.
Đổng Dũng có chút hoài nghi, liếc nhìn Lý Minh Nhiên, trong lòng suy đoán: Theo tình hình bây giờ, nếu không phải Bành Viễn Chinh xảy ra chuyện, thì cũng là Bành Viễn Chinh bị điều đi, mà tiếp nhận vị trí của Bành Viễn Chinh, chính là Lý Minh Nhiên.
Lý Minh Nhiên là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, thay thế Bành Viễn Chinh là hợp tình, hợp lý. Tuy nhiên, lúc này, đối với những Phó chủ tịch huyện bình thường như bọn họ, cũng chưa chắc không có cơ hội.
Đổng Dũng đảo mắt, đứng dậy lạnh nhạt nói:
- Được rồi, chúng ta chia nhau hành động. Tuy nhiên, đã trễ thế này, có chuyện gì mai hãy nói!
Đổng Dũng rời đi trước tiên, Tôn Thắng Tuấn và Ninh Hiểu Linh cũng đi theo.
Nhìn theo ba người, Nghiêm Hoa chăm chú nhìn Lý Minh Nhiên, nói một cách nhẹ nhàng mà gáp gáp:
- Lão Lý, anh cho chúng biết đi, có phait Chủ tịch huyện Bành đã xảy ra chuyện?
Nói đến cuối câu, giọng Nghiêm Hoa hơi run lên.
Lý Minh Nhiên thở dài:
- Lão Nghiêm, chị đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu! Làm sao có thể?
Nghiêm Hoa như trú được gánh nặng, cười cười, cũng xoay người rời đi. Tâm tư cô tương đối đơn thuần, chỉ cần Bành Viễn Chinh bình yên vô sự là được, cô không cần quan tâm những thứ khác.
…
Hội nghị thường vụ Thành ủy đang tiến hành. Phòng họp nhỏ trên lầu đèn đuốc sáng choang, người của mấy phòng ban của Thành ủy cũng không tan việc, tất cả cùng lo lắng chờ đợi lãnh đạo tan họp
Đúng như Bành Viễn Chinh phán đoán, hội nghị vừa mới bắt đầu, Mạnh Cường dùng lời lẽ đanh thép bỏ phiếu chống, đại khái nói Bành Viễn Chinh còn trẻ, kinh nghiệm còn mỏng, cần rèn luyện và khảo sát thêm, đột ngột đề bạt làm Chủ tịch quận là chưa thỏa đáng. Đồng thời, còn phải nghĩ đến tình hình đặc thù của huyện Lân và tính liên tục trong công tác, Bành Viễn Chinh đang thực hiện những dự án lớn, phát triển kinh tế, lúc này mà điều hắn đi, rõ ràng là bất lợi cho công việc.
Mạnh Cường đứng đó, dáng vẻ đầy kiên quyết và mạnh mẽ.
Phe Chu Tích Thuấn thấy thế mừng rỡ, rối rít lên tiếng phụ họa, cuối cùng Chu Tích Thuấn cũng gật đầu tỏ thái độ, cho rằng không nên điều Bành Viễn Chinh đi. Tình hình rối loạn ở huyện Lân vừa mới yên, đang chuyển biến theo chiều hướng tốt, bất chợt điều Bành Viễn Chinh đi, là một đòn đả kích đối với công tác tổng thể của huyện Lân.
Đông Phương Nham rất không vui, nhưng cũng không thể tránh được. Đến cuối cùng, phe Chu Tích Thuấn chiếm thế chủ động, thậm chí Đông Phương Nham có phần khống chế không được tình thế.
- Khụ khụ!
Đông Phương Nham nhẹ nhàng gõ bàn, tiếng thảo luận ồn ào trong phòng hội nghị lập tức biến mất, mấy Ủy viên thường vụ cùng quay lại nhìn Đông Phương Nham người có quyền quyết định. Nếu như Đông Phương Nham muốn quyết định một cách cưỡng ép, Chu Tích Thuấn cũng chỉ có thể bảo lưu ý kiến, chấp nhận kết quả.
Nhưng Đông Phương Nham vốn tính trầm ổn, cẩn thận, không phải vạn bất đắc dĩ, ông cũng không làm như vậy.
- Nếu các đồng chí cho rằng đồng chí Bành Viễn Chinh thích hợp tiếp tục ở lại huyện Lân, vậy thì cứ quyết định như vậy đi.
Lời Đông Phương Nham vừa nói ra, người thuộc phe ông ta đương nhiên có chút nhụt chí, ngược lại, phe Chu Tích Thuấn thì hơi phấn khởi.
- Tuy nhiên…
Đông Phương Nham lại thản nhiên nói:
- Nếu đã nhắc tới Bành Viễn Chinh, nhắc tới công việc của huyện Lân, tôi cảm thấy cũng nên xác định bộ máy lãnh đạo huyện Lân đi, Cung Hàn Lâm không thể học tập lâu dài ở tỉnh được, chuyện này không có lợi cho sự ổn định của bộ máy.
Tôi đề nghị, điều Cung Hàn Lâm đi quận Thiên Kiều, Bành Viễn Chinh lên làm Chủ tịch huyện Lân. Đồng chí này tuổi còn trẻ, ý thức cải cách mạnh mẽ, tố chất toàn diện, đang chủ trì các mặt công tác ở huyện Lân, cũng đủ điều kiện đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện. Như vậy, chúng ta biểu quyết!
Nói xong, Đông Phương Nham lập tức giơ tay lên, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Mạnh Cường thở phào một cai.
Lúc đầu Đông Phương Nham đề xuất dùng Cung Hàn Lâm thay thế Bành Viễn Chinh, nhưng sau đó, ông ta đã nhượng bộ như vậy, trong lòng các Ủy viên thường vụ Thành ủy đều hiểu, không thể tiếp tục phản đối. Đây là "kỳ chiêu" của Đông Phương Nham, thứ nhất, nhân cơ hội này, để cho Bành Viễn Chinh chính thức làm Chủ tịch huyện, cho mọi người thấy, Bành Viễn Chinh vẫn là người được ông ta, một Bí thư Thành ủy bồi dưỡng, trọng dụng, đề bạt làm cán bộ huyện, dù Chu Tích Thuấn có muốn nhảy vào "đào góc tường", cũng không được.
Thứ hai, một hòn đá hạ hai con chim, nhất cử lưỡng tiện, có thể nói là một nước cờ hay.
Sắc mặt Chu Tích Thuấn có phần khó coi, tuy nhiên trong nháy mắt đã lấy lại bình tĩnh, cười cười, cũng giơ tay lên:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Đông Phương. Cung Hàn Lâm điều nhiệm đến quận Thiên Kiều, Bành Viễn Chinh lên làm Chủ tịch huyện, có lợi cho việc triển khai công tác ở huyện Lân, các đồng chí biểu quyết đi!
Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố cùng tỏ thái độ, các Ủy viên thường vụ khác còn có thể nói gì được. Hàn Duy và Mạnh Cường liếc nhìn nhau một cái, cũng lần lượt giơ tay thông qua. Kết quả của hội nghị ra ngoài ý liệu của Hàn Duy, tuy nhiên, trong lòng Mạnh Cường thì hết sức phấn khởi, bởi vì dù như thế nào, Bành Viễn Chinh cũng là người giành được nhiều lợi ích nhất.
Bành Viễn Chinh chủ trì công tác Ủy ban nhân dân huyện Lân, quyền thế chỉ kém một mình Hàn Duy là Bí thư Huyện ủy. Vốn dĩ Phó bí thư, Phó chủ tịch thường trực huyện chủ trì công tác, dù sao cũng là quá độ, cũng danh không chính, ngôn không thuận, hôm nay thuận lợi chính thức thăng chức, càng vững vàng vị trí.
…
Đêm khuya yên ắng.
Bành Viễn Chinh tắm rửa xong, mới vừa nằm xuống, đã nghe cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Tần Phượng mặc đồ ngủ lách mình đi vào.
Hai người tình cảm dạt dào thắm thiết, hoan hảo một phen, xong rồi ôm nhau ngủ. Đột nhiên mặt Tần Phượng đỏ như ráng mây, thủ thỉ:
- Viễn Chinh, hôm nay… ở nhà em…Em cảm thấy cứ như nằm mơ…
Bành Viễn Chinh lúng túng im lặng, chỉ nhẹ nhàng nói ve vuốt tấm lưng mịn màng trơn bóng của người ngọc đang nằm trong lòng mình, thể hiện tâm ý. Đúng lúc đó, trên hành lang ngoài cửa, đột nhiên vang lên tiếng bước chân nghe rõ mồn một. Tim Bành Viễn Chinh lập tức hồi hộp.
Tần Phượng vốn đã rất buồn ngủ, cũng hết sức kinh hãi, thân thể mềm mại rúc vào lòng Bành Viễn Chinh, hơi run rẩy.
- Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, hỏi:
- Ai đó?
Thật ra thì hắn hỏi như vậy là thừa, nhất định đó là Tần Đào. Tối nay y uống nhiều rượu, rất hưng phấn.