Mạnh Kiến Tây cười khổ:
- Chủ tịch huyện Bành, không phải chúng tôi không hiểu sự khó xử của huyện, mà thật sự là doanh nghiệp chúng tôi hoạt động cũng có khó khăn, công ty của chúng tôi đang ở vào giai đoạn đầu xây dựng, chưa mở rộng được thị trường, nói gì đến lợi nhuận và hiệu quả. Hiện giờ, chống đỡ cho công ty là vốn đầu tư của chính phủ, nếu như chúng tôi không tính toán tỉ mỉ, e rằng sau này sẽ phải phá sản mất.
Thật ra thì cũng không phải Mạnh Kiến Tây giả nghèo, quả thật là công ty đang dựa vào vốn của chính phủ để hoạt động.
Mỗi ngày, lò luyện than cốc cũng cần một lượng lớn than đá để luyện than cốc, sau đó sản xuất khí than và và các sản phẩm hóa chất tương quan. Hiện giờ, ở công ty khí than, cung lớn hơn cầu, sản phẩm than cốc vì mới đưa vào hoạt động, chất lượng còn chưa đạt tiêu chuẩn luyện kim quốc gia, nguồn tiêu thụ càng không thông suốt. Nếu như chính quyền thành phố không đặt hàng một phần vì đây là nhà máy mới, sợ rằng còn không thể nói đến thị trường than cốc.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lát, ngẩng đầu cười nói:
- Như vậy đi, Mạnh tổng, chúng ta mỗi bên nhường một bước, huyện chúng tôi hỗ trợ 4 triệu, nhưng phí lắp đặt ban đầu và phí đăng ký có thể ưu đãi một chút không? Ít nhất là cho dân chúng trong huyện một chút lợi ích thực tế.
Bốn triệu là số tiền tối đa Bành Viễn Chinh và tài chính huyện có thể chấp nhận và đủ khả năng chi trả.
Mạnh Kiến Tây bất đắc dĩ lắc đầu:
- Chủ tịch huyện Bành, nhưng thứ phí này không phải do chúng tôi xác định, mà do thành phố và Cục vật giá xác định. Tuy nhiên, nếu trong huyện đã có thành ý như vậy, chúng tôi cũng nên ít nhiều đáp lại. Như vậy đi, chúng tôi sẽ tặng cho mỗi hộ sử dụng một bếp gas hiệu Xuân Thiên, được chứ? Một bếp như vậy hiện nay khoảng ba bốn trăm tệ, nhân với hai ngàn hộ, cũng không phải là con số nhỏ.
Bành Viễn Chinh cười ha hả, đứng dậy bắt tay Mạnh Kiến Tây:
- Tốt, cứ định như vậy. Nếu sự hợp tác giữa chúng ta đã xác định, tôi hy vọng quý công ty có thể sớm thi công xây dựng, để nhân dân trong huyện sớm được dùng khí than sạch sẽ. Từ đó kết thúc việc sử dụng bếp lò than củi, mở đầu lịch sử dùng khí than!
…
Rời tổng công ty khí than thành phố Tân An, Bành Viễn Chinh lên xe, Hoắc Quang Minh vội vàng báo cáo:
- Lãnh đạo, Trọng Tu Vĩ báo cáo, đã bắt được Lý Long, đang trên đường đưa về, Trưởng công an huyện Tạ Huy xin chỉ thị lãnh đạo, xử lý Lý Long như thế nào.
Khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên vẻ tươi cười, thản nhiên nói:
- Xử lý Lý Long như thế nào, đã có luật pháp quy định sẵn, cứ theo nếp làm việc là được, sao phải xin chỉ thị của tôi? Mệnh lệnh của tôi cũng không thể đứng trên luật pháp, nói với Tạ Huy, cứ theo luật mà xử trí!
Hoắc Quang Minh gật đầu, lại nói:
- Lãnh đạo, bên phia hiện trường công trình cũng đã giải tán. Với sự sắp xếp của Chủ tịch huyện Quách, Ngụy Đại Quân đã rút về chỗ ở, bây giờ người của Công an huyện và đồn công an đang giữ vững tại công trường, tình hình căn bản đã lắng xuống.
Bành Viễn Chinh thở dài một cái:
- Tốt. Lão Hoắc, khuya nay tôi sẽ về huyện. Sau khi anh trở về, nói với lão Quách và Tạ Huy, lấy danh nghĩa của Ủy ban nhân dân huyện và Công an huyện, báo cáo chi tiết chuyện hôm nay bằng văn bản lên Công an thành phố, viết rõ quá trình và ý kiến xử lý.
- Lãnh đạo, chúng ta có cần chủ động báo cáo không? Chuyện này chỉ mấy giờ ngắn ngủi đã xử lý xong, cũng không để lại hậu quả tiêu cực.
Hoắc Quang Minh cười, ngập ngừng nói.
Bành Viễn Chinh lắc đầu:
- Lão Hoắc, chuyện này chúng ta giấu diếm cũng không được, cũng không nên giấu diếm. Chúng ta báo cáo chi tiết, sẽ là việc rất nhỏ, nhưng nếu như bị ác ý thọc lên thành phố, tính chất liền nghiêm trọng.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn- Tôi hiểu rồi.
Hoắc Quang Minh xấu hổ cười khổ:
- Cũng là lãnh đạo nhìn xa trông rộng…
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Được rồi, lão Hoắc, anh cũng đừng cho tôi uống nước đường. Chuyện này cứ định như vậy, tôi sẽ xuống xe ở phía trước, anh trở về huyện trước đi. Sáng sớm ngày mai, không cần đón tôi, tôi tự lái xe qua.
…
Bành Viễn Chinh xuống xe ở cổng bệnh viện, chuẩn bị vào bệnh viện thăm Tào Dĩnh một chút. Mấy ngày nay, do công việc bận rộn, hắn đã không đến. Thương con, Lưu Phương đành "mặt dầy" gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh, nhưng hắn đang bận xử lý công vụ khẩn cấp, trong lúc nhất thời không thể rút ra được, chỉ nói với bà, sẽ nhanh chóng tới bệnh viện.
Lúc Bành Viễn Chinh vào bệnh viện, xe của Lý Hoắc Nhiên cũng vào huyện lỵ huyện Lân, mà trước đó, Trọng Tu Vĩ cũng đã đưa Lý Long về Công an huyện. Trọng Tu Vĩ và Tạ Huy đang ngồi trong phòng làm việc, lo lắng chờ chỉ thị của Bành Viễn Chinh.
8 giờ tối, Quách Vĩ Toàn vừa mới từ công trường quay lại, Lý Hoắc Nhiên đã tìm tới trước cửa phòng làm việc.
- Chủ tịch huyện Quách.
Lý Hoắc Nhiên miễn cưỡng cười, đi vào phòng làm việc của Quách Vĩ Toàn, nụ cười hơi cứng nhắc.
Ông ta vốn nghĩ là chạy thẳng lên thành phố, tìm cách tới gặp Chu Tích Thuấn, nhưng nửa đường lại đổi ý. Ông ta lo lắng nếu làm căng như vậy với Bành Viễn Chinh, sẽ bất lợi cho con trai mình. Công an huyện Lân nắm được Lý Long, chẳng khác nào nắm được bím tóc của Lý Hoắc Nhiên.
Cho nên ông ta đến huyện Lân, định "nói chuyện" với huyện một chút, nếu có thể âm thầm giải quyết là tốt nhất.
- Chủ tịch Lý? Thật là khách hiếm khi đến nha!
Quách Vĩ Toàn nhìn Lý Hoắc Nhiên, giọng nói đầy giễu cợt và lãnh đạm.
- Đã muộn thế này, Chủ tịch Lý còn chạy đến huyện làm gì?
- Chủ tịch huyện Quách, chúng ta là người quang minh chính đại, không cần nói quanh co. Chuyện ngày hôm nay, đích xác là công ty của chúng tôi xử lý không thỏa đáng, không kiểm soát được cảm xúc của công nhân, gây một chút phiền phức cho huyện. Như vậy đi, tôi lập tức báo cho người của ban dự án, công ty Quang minh chúng tôi lập tức rút lui khỏi huyện Lân, kính xin lãnh đạo huyện Lân mở cho một lối thoát, sau này chúng ta còn có thể gặp lại mà!
Lý Hoắc Nhiên sáp lại, khuôn mặt tươi cười, thái độ từ hết sức cứng rắn trở nên vô cùng nịnh bợ. Cách thay đổi tư thế và sắc mặt như thế này, chỉ sợ ông chủ doanh nghiệp bình thường không cách nào làm được, nhưng Lý Hoắc Nhiên vốn xuất thân chốn giang hồ, có thể lớn, có thể nhỏ, co giãn được, dĩ nhiên là không sao cả.
Quách Vĩ Toàn có phần chán ghét, liếc nhìn Lý Hoắc Nhiên một cái, lạnh nhạt nói:
- Nếu Chủ tịch Lý đã nói rõ như thế, tôi cũng xin nói vài lời. Công ty Quang Minh các vị tới huyện, phải nói thật, còn chưa xây dựng được gì, nhưng đã gây ra không ít phiền phức, từng có hai lần tụ tập quàn chúng uy hiếp huyện!
Đây là hành động vô cùng nghiêm trọng! Cho nên, bây giờ không còn là vấn đề các vị có rút lui hay không, mà là chúng tôi phải điều tra rõ chân tướng, kiên quyết bắt phần tử đứng sau lưng giật dây kích động dân công gây chuyện đưa ra pháp luật trừng trị! Nếu không, quyền uy của Ủy ban nhân dân huyện ở đâu? Nếu như nhà đầu tư nào cũng học theo, sau này làm sao trong huyện có thể quản lý?
Quách Vĩ Toàn vỗ vỗ lên bàn:
- Căn cứ chỉ thị của lãnh đạo chủ yếu của huyện, người của ban dự án công ty Quang minh tạm thời không thể rút khỏi huyện Lân, chờ trong huyện điều tra ra manh mối rồi hãy nói!
Giọng Quách Vĩ Toàn lạnh lùng và nghiêm nghị. Lúc này, có không ít cảnh sát đang quản chế chỗ ở của ban dự án, chỉ cần có chút động tĩnh, sẽ lập tức hành động.
Quách Vĩ Toàn nói như vậy, sắc mặt Lý Hoắc Nhiên liền thay đổi.
Bây giờ cho dù ông ta muốn chủ động rút lui, giữ "thân thiện hữu hảo" với huyện, cũng không thể được nữa rồi. Điều này còn có nghĩa, Công an huyện Lân bắt con trai ông ta, vốn không phải là đột xuất mà là có tính toán từ trước, nhằm mục đích "giết gà dọa khỉ".
Lý Hoắc Nhiên hít vào một hơi:
- Chủ tịch huyện Quách, việc gì cũng nên lưu lại một con đường, sau này còn dễ gặp nhau. Chúng tôi sẵn sàng công khai xin lỗi và chấp nhận xử phạt hành chính của huyện, nhưng xin lãnh đạo huyện nể mặt, thả con trai tôi ra trước! Trong huyện muốn có người chịu trách nhiệm, không cần gáp gáp, tôi sẽ lập tức ra lệnh người của ban dự án tới Công an huyện tự thú!
- Xử phạt nhất định là có, nhưng rốt cuộc ai mới thật sự là người cầm đầu, còn phải đợi cơ quan công an điều tra thêm, tôi không dám chắc chắn. Nói thật, lần này, lãnh đạo chủ yếu trong huyện quyết tâm rất lớn, đã hạ lệnh hết sức mà làm, bất kể là liên quan đến ai, cũng nhất định phải truy xét tới cùng!
Quách Vĩ Toàn cười lạnh:
- Lý Long là người phụ trách ban dự án, trước mắt đã có chứng cứ liên quan cho thấy hắn là người chỉ huy hai lần gây rối ở công trường!
Lý Hoắc Nhiên dựng ngược chân mày:
- Tôi muốn gặp Chủ tịch huyện Bành!
Quách Vĩ Toàn ung dung cười:
- Bây giờ đã tối rồi, Chủ tịch huyện Bành không có ở đây, ngày mai ông tới huyện tìm cậu ấy. Thôi, Chủ tịch Lý, đã muộn rồi, tôi phải về nhà nghỉ ngơi, xin lỗi, xin cứ tự nhiên!
Quách Vĩ Toàn nói xong, liền đứng dậy đi ra phòng làm việc. Sắc mặt xanh mét, Lý Hoắc Nhiên sải bước đi ra ngoài, lái xe lên thành phố, định tìm một khách sạn vào ở.
Ông ta không đi gặp người của ban dự án, bởi vì ông ta biết, nếu Bành Viễn Chinh không chịu từ bỏ ý đồ, chỗ ở của ban dự án chắc chắn đã bị huyện quản chế, ông ta có đến cũng uổng công vô ích.
…
Công an huyện.
Hoắc Quang Minh vội vã chạy vào phòng làm việc của Tạ Huy, Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ cùng đứng vụt dậy, hầu như đồng thanh hỏi:
- Chủ nhiệm Hoắc, Chủ tịch huyện Bành nói thế nào?
- Hai vị, lãnh đạo không nói nhiều, chỉ có bốn chữ: theo nếp xử trí!
Hoắc Quang Minh nhún vai:
- Tôi chuyển đạt nguyên văn, hai vị cân nhắc quyền hành mà thực hiện.
Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ trao đổi một ánh mắt, thầm hiểu, lần này Bành Viễn Chinh quyết định đánh phủ đầu hai cha con Lý Hoắc Nhiên, đồng thời cũng là lời cảnh báo đối với các nhà đầu tư.
Nếu như khi hợp tác nảy sinh tranh chấp, những doanh nghiệp khác cũng noi theo cách làm của công ty Quang Minh, động một tí là tụ tập người uy hiếp trong huyện, làm sao có thể chấp nhận.
Tạ Huy ra hiệu với Trọng Tu Vĩ, Trọng Tu Vĩ lập tức đứng dậy rời đi, đích thân đi thẩm vấn Lý Long và Ngụy Đại Quân, đồng thời hoàn tất các thủ tục quy định.
Hoắc Quang Minh thở dài, nhìn Tạ Huy nói:
- Được rồi, Trưởng phòng Tạ, các vị bận việc, tôi về nghỉ ngơi. Hôm nay chạy một ngày với Chủ tịch huyện Bành, thật sự là hơi mệt mỏi! À, lãnh đạo còn dặn, phải quản chế chặt chẽ phía ban dự án của công ty Quang Minh, đừng để xảy ra vấn đề gì!
- Đã bố trí ổn thỏa!
Tạ Huy cười cười:
- Chủ nhiệm Hoắc, anh đi thong thả!