Bành Viễn Chinh thở dài, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tào Dĩnh, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hắn cũng không ngờ, một tai nạn xe cộ bất ngờ, một cuộc mất trí nhớ, lại khiến cho một cô gái hiền lành nhu nhược và luôn e thẹn, có can đảm thổ lộ tình cảm nồng cháy lâu nay vẫn chôn dấu trong trái tim.
Hắn có phần ủ ê, cũng có phần mờ mịt.
Nhưng giờ phút này, hắn lại không thể biểu hiện cảm xúc thật của mình. Hắn biết rất rõ, nếu lúc này hắn cự tuyệt Tào Dĩnh, sự tổn thương của cô sẽ là chí mạng. Ba năm trí nhớ không hồi phục, không phải là vấn đề mấu chốt, mấu chốt là sự chấn động đối với thần kinh, rất dễ dàng đưa đến biến chứng nguy hiểm đến tính mạng.
Một khi như thế, cả đời này hắn khó thể tránh khỏi áy náy.
- Tiểu Dĩnh, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, an tâm dưỡng bệnh đi, anh sẽ chờ em khỏe lại.
Bành Viễn Chinh nói những lời này với tâm trạng phức tạp, không ai có thể hiểu, cũng không có ngôn từ nào có thể diễn tả được .
- Viễn Chinh, xin anh đừng rời xa em!
Tào Dĩnh rụt rè nói.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Anh sẽ không rời xa em. Khuya hôm nay, anh sẽ ở bệnh viện với em.
Ánh mắt Tào Dĩnh sáng ngời vẻ mừng rỡ và hạnh phúc, cô hơi mệt mỏi từ từ nhắm mắt lại, vốn định nghỉ ngơi chốc lát, rồi tiếp tục nói chuyện với Bành Viễn Chinh, nhưng lại rơi vào giấc ngủ say.
Thân thể và đầu của cô bị thương nghiêm trọng, hơn nữa vừa dùng thuốc an thần, cho nên thời gian thắc dậy không dài, cần ngủ say để khôi phục tinh thần và sức khỏe.
Thấy Tào Dĩnh đã ngủ say, môi nhếch lên thành một nụ cười ngọt ngào, Bành Viễn Chinh từ từ đứng dậy, quay lại nhìn Tào Dĩnh một cái, rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Trên hành lang ngoài phòng bệnh, vợ chồng Tào Đại Bằng nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp. Bác sĩ chủ trị Trương Bằng và mấy y tá vây lại, ra hiệu bằng mắt với Bành Viễn Chinh, rồi đi về phía phòng khám bệnh.
Bành Viễn Chinh và vợ chồng Tào Đại Bằng cùng đi theo.
- Bí thư Tào, căn cứ vào kết quả kiểm tra theo dõi và phán đoán của chúng tôi, tình trạng của bệnh nhân tương đối tốt, còn tốt hơn so với tưởng tượng của chúng tôi. Nếu cứ duy trì được như vậy, tôi có tám phần nắm chắc, trong vòng nửa năm, bệnh nhân sẽ hồi phục. Dĩ nhiên, có thể khôi phục hoàn toàn trí nhớ ban đầu hay không, còn phải do ở bệnh nhân.
Trương Bằng cười cười, phất tay nói.
Hai vợ chồng Tào Đại Bằng thở phào nhẹ nhõm, liên tục cảm ơn:
- Cám ơn Chủ nhiệm Trương, cám ơn!
- Các vị không cần cảm ơn tôi, đây là việc chúng tôi phải làm. Chủ tịch huyện Bành, bây giờ cậu hãy cho chúng tôi biết, căn cứ phán đoán của cậu, đoạn thời gian mà bệnh nhân không nhớ là dài hay ngắn?
Trương Bằng cười hỏi.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLBành Viễn Chinh thở ra một cái, nhẹ nhàng nói:
- Khoảng chừng ba năm. Cô ấy chỉ nhớ được đến mùa hè năm 91.
Trương Bằng suy nghĩ một chút, gật đầu:
- Cậu chắc chứ?
- Chắc. Phân tích lời nói của cô ấy, có thể xác định, chính là thời điểm hai chúng tôi mới vừa tốt nghiệp đại học không lâu.
Bành Viễn Chinh trả lời một cách rõ ràng.
Trương Bằng vỗ tay, vui vẻ nói:
- Tốt, rất tốt! Mức độ tổn thương của bệnh nhân không sâu, như thế càng tăng khả năng hồi phục của cô ấy. Mà tình huống xấu nhất, nếu như ký ức ba năm này không khôi phục được, thần kinh não bộ cũng tự động phục hồi, không đến nỗi ảnh hưởng sinh hoạt thực tế của cô ấy. Chỉ cần hơi thích ứng một chút, tất cả sẽ trở lại như bình thường.
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, lòng càng thấy nặng nề.
Hắn vốn hy vọng Tào Dĩnh có thể sớm khôi phục trí nhớ. Nếu không, trong nhưng ngày kế tiếp, làm sao hắn đối mặt với sự si tình của cô? Cứ tiếp tục như thế này, dù là đối với hắn hay đối với Tào Dĩnh, đều không phải là chuyện tốt.
Tào Đại Bằng nắm lấy cánh tay Bành Viễn Chinh thật chặt, cảm khái nói:
- Viễn Chinh, tối nay đã làm phiền cậu. Cậu về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu!
Trương Bằng lập tức chen vào phản đối:
- Vậy không được! Bây giờ cảm xúc của bệnh nhân rất không ổn định, sau nửa đêm nhất định cô sẽ tỉnh lại, nếu phát hiện Chủ tịch huyện Bành không ở bên cạnh, rất dẽ bị kích động không kìm chế được. Chủ tịch huyện Bành, tôi đề nghị cậu ở lại, từ đêm nay theo sát bên bệnh nhân.
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Được, tôi ở lại.
Nói xong Bành Viễn Chinh xoay người rời phòng khám bệnh, quay lại phòng bệnh.
Bành Viễn Chinh ngồi trên băng ghế, dọc theo giường của Tào Dĩnh. Đến quá nửa đêm, lúc ba bốn giờ sáng, không chịu nổi nữa, hắn chìm vào giấc ngủ.
Tào Dĩnh tỉnh lại, nhờ ánh sáng lờ mờ trong phòng, cô phát hiện Bành Viễn Chinh nằm phục ở trước giường mình, lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô không đánh thức hắn, nằm đó lẳng lẳng ngắm nhìn người yêu gần trong gang tấc, hạnh phúc tràn trề trong ánh mắt.
Sáng hôm sau, Bành Viễn Chinh mơ hồ tỉnh giấc, thấy Tào Dĩnh nửa nằm trên giường, đang nồng nàn nhìn hắn, bèn lấy lại bình tĩnh, mỉm cười, nói:
- Tiểu Dĩnh, em tỉnh rồi? Sao không gọi anh một tiếng?
- Em thấy anh ngủ say, không dám gọi.
Tào Dĩnh cười tinh nghịch, đúng lúc đó, Lưu Phương mang phích nước nóng tới cười nói:
- Tiểu Dĩnh, Viễn Chinh canh chừng con một buổi tối, để cho cậu ấy về nghỉ ngơi, mai cậu ấy còn phải đi làm.
Mặc dù Tào Dĩnh có phần lưu luyến, nhưng biết điều gật đầu, cười hỏi:
- Viễn Chinh, anh đến xã Bạch Vân Quan thế nào rồi?
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, rồi cười khổ lấp liếm:
- Bây giờ anh được điều đến công tác ở Ủy ban nhân dân huyện Lân, không làm việc tại xã.
Tào Dĩnh ồ một tiếng:
- Huyện Lân mặc dù rất nghèo, nhưng so với xã vẫn hơn. Viễn Chinh, anh đi đi, đừng lo lắng cho em.
Nhưng Tào Dĩnh lập tức nhận ra điều gì đó, cô quay lại nhìn mẹ, trong lòng hơi kinh ngạc. Cô có cảm giác thái độ của mẹ mình đối với Bành Viễn Chinh đã khác trước, mà bản thân việc cha mẹ cô đồng ý để Bành Viễn Chinh ở lại bệnh viện với cô, đã nói lên rất nhiều điều.
- Mẹ…
Dĩ nhiên Lưu Phương biết con gái muốn hỏi điều gì, cố ý tránh ánh mắt của cô, chủ động đi vào phòng rửa tay giặt khăn, chuẩn bị lau mặt cho cô.
Bành Viễn Chinh vừa định ra khỏi phòng, lại nghe Tào Dĩnh dịu dàng hỏi với vẻ chờ mong:
- Viễn Chinh, chiều nay tan việc, anh có thể đến với em không?
Bành Viễn Chinh hơi chậm bước lại, lập tức nhẹ nhàng nói:
- Được, chiều nay tan việc anh sẽ ghé thăm em.
Lưu Phương thấy bộ dạng con gái tình thâm khó kìm chế như thế, trong lòng chua xót, ngoài miệng trách mắng:
- Xem con kìa! Viễn Chinh bận rộn công việc, cũng không thể ngày ngày tới bệnh viện thăm con được!
Nhưng lời của bà, dường như Tào Dĩnh không nghe thấy. Lưu Phương liếc nhìn lại, thấy con gái si ngốc nhìn theo bóng lưng Bành Viễn Chinh, khuôn mặt tràn đầy ngọt ngào và thắm thiết, khiến bà run lên lo sợ.
Bà không dám tưởng tượng, một khi con gái mình khôi phục trí nhớ vốn có, hoặc là sự thật bị phơi bày, làm sao Tào Dĩnh có thể chịu đựng được?